Tần Mệnh lao lên, Đại Diễn Cổ Kiếm tất nhiên đã vào tay, kiếm quang quét ngang, kéo theo lôi điện, đuổi theo sát lất cắt đến cổ họng Trần Dao.
Phốc xuy!
Máu nhuộm trường không, thê mỹ tanh hồng.
Tần Mệnh chạy như điên truy kích, đạp đất lao lên, dậm hơn mười bước, toàn bộ đánh vào trước ngực Trần Dao.
- Không được...
Trần Dao thét chói tai, chỉ là thanh âm mơ hồ không rõ.
Tần Mệnh không có bất kỳ thương tiếc nào, lực chân cuồng bạo, kèm theo thanh âm xương cốt nứt ra, cơ hồ muốn dậm nát nàng.
Lỗ Cửu Dạ, Tô Kỳ Tuyết, Lý Dần đều bị lôi điện cường quang đột nhiên đâm đến không mở được mắt, đang muốn cảnh giác thì Trần Dao đã rời khỏi mặt đất bay ngược ra ngoài.
Tô Kỳ Tuyết kêu lên kinh hãi, đang muốn cứu viện.
Tần Mệnh phi nhanh đến, giết ra lôi triều, đuổi thẳng Trần Dao.
Trần Dao liên tục bị thương nặng, hơn nữa biến cố đến quá đột ngột, đột nhiên đến mức căn bản không phòng bị, trút xuống từng ngụm ho ra máu, đau nhức khó nhịn, cổ họng lạnh lẽo, nàng hoảng sợ, bối rối, trong tiềm thức muốn phản kháng.
Nhưng...
Phốc xuy!
Tần Mệnh lướt qua Trần Dao, một cánh tay bay lên trời, kèm theo huyết thủy giật mình, bay về phía Lý Dần.
Biến cố trong nháy mắt, kinh hãi toàn trường.
Lỗ Cửu Dạ bất ngờ đứng dậy, ánh mắt lóe lên, không thể tin vào mắt mình.
Vào một khắc sấm sét lóe lên đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao sợi tơ trên người hắn ta đột nhiên biến mất?
Không chỉ Lỗ Cửu Dạ bị kinh hãi, Tô Kỳ Tuyết cùng Lý Dần đều bị kinh hãi, hơn nữa khoảng cách của bọn họ rất gần, cảm thụ càng mãnh liệt, cả người đều nổi lên một cỗ hàn khí.
Lý Dần bình tĩnh nhìn cánh tay ngọc trước mặt, năm ngón tay còn đang hoạt động vô ý thức, sợi tơ phía trên còn đang phiếm lam quang, thanh linh phiêu bạt.
Các lão nhân trong Thiên Võ điện đều hít hơi thật sâu, bị biến cố cùng tàn nhẫn bất thình liệt làm kinh hãi.
Trần Dao trèo xuống đống đá, thống khổ co giật, tay trái dùng sức che hầu họng, vả lại không nhịn được máu chảy trào, xương ức giống như toàn bộ vỡ vụn, nóng rát châm chích, cánh tay phải đứt lìa cũng ùng ục đổ máu, thảm không đành lòng nhìn. Nàng thống khổ càng hoảng sợ, còn có chút hoảng hốt, không thể tin được mình trong nháy mắt lại rơi vào tình cảnh này, càng không dám tưởng tượng cánh tay phải của mình đã không còn.
Lý Dần bình tĩnh nhìn Tần Mệnh, đáng sợ! Thật kinh khủng! Hơn nữa ra tay cũng rất vô tình, sát phạt quả quyết. Chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới có thể cảm nhận được cảm giác áp bách trùng kích tâm linh kia. Trách không được trong hoàng thành đều có lời đồn Tiết Thiền Ngọc không có trở về là bởi vì bị Tần Mệnh giết, ngày đó Tần Mệnh căn bản cũng không có từ bỏ Tiết Thiền Ngọc, mà là sau đó đã tự tay giết nàng.
Tần Mệnh nhặt tấm da thú trên mặt đất lên, lôi điện chợt hiện ra, xé thành mảnh nhỏ, rơi xuống mặt đất hỗn độn.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tô Kỳ Tuyết canh giữ bên cạnh Trần Dao, cho nàng mấy viên bảo dược, mau chóng cầm máu chữa thương.
Trần Dao giãy dụa ngồi dậy, ánh mắt hoảng sợ càng tràn ngập oán nộ.
Tần Mệnh đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên có chút kỳ quái. Hình như ta không nghĩ tới muốn giết Trần Dao, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, kiếm thứ nhất thiếu chút nữa đã cắt đứt đầu nàng, hơi khắc chế một chút mới cắt cổ, nhưng ngay sau đó, lại đi theo một kiếm, cũng là chạy tới cổ nàng, đúng lúc bừng tỉnh mới sai đến chỗ cánh tay.
Sát tính trong ta có nghiêm trọng như vậy không?
- Ngươi là ai!
Tô Kỳ Tuyết cao giọng chất vấn, ánh mắt như ngọn đuốc, sát khí như liệt hỏa thiêu đốt thành cường quang màu vàng, âm thanh buồn bực vang lên, phía sau nàng lại mở rọng hai cánh chim màu vàng, kim quang lấp lánh, hoa lệ kinh diễm, phối hợp với áo giáp màu vàng càng thêm trùng kích thị giác.
Tần Mệnh hơi kinh ngạc, Kim Dực? Không không, là năng lượng thể, là võ pháp biểu hiện.
- Ngươi làm tổn thương bằng hữu của ta, ta trả lại một, dừng lại ở đây?
- Đừng mơ! Hôm nay không ai được đi!
Tô Kỳ Tuyết há mồm gào thét, kim quang vạn trượng, cường quang diệu thế, chiếu sáng núi rừng rộng lớn, chống lên một mảnh quang hải màu vàng mênh mông, từ xa nhìn lại, quang hải dâng lên giống như một con mãnh cầm khổng lồ, giương cánh ngang trời, không tiếng động thét dài, thoạt nhìn vô cùng hoa mỹ, lại bắt đầu bạo liệt bức người.
- Tô Kỳ Tuyết bị chọc giận, có kịch hay để xem.
Lỗ Cửu Dạ không hề khinh thường Tần Mệnh nữa, hắn ngưng mi nhìn xa, chờ mong trận quyết đấu tiếp theo.
- Thỉnh chiến!!
Tần Mệnh không lùi bước, cầm kiếm chỉ về phía Tô Diễm Tuyết.
Nữ tử này so với Trần Dao còn đáng sợ hơn, trong nháy mắt hiện ra khí thế thẳng đến bát trọng thiên đỉnh phong.
- Răng rắc!
Tô Kỳ Tuyết vỗ cánh bay lên trời, thẳng hơn trăm mét, dung nhập vào trong ánh vàng đầy trời, quang hải giống như một con mãnh cầm khổng lồ, cúi đầu nhìn xuống núi rừng, hung hãn nhìn chằm chằm Tần Mệnh. Tô Kỳ Tuyết bạo kích hai cánh, đánh ra vô số lân phiến màu vàng, giống như đao mang sắc bén, gào thét xẹt qua không trung, toàn diện xâm nhập Tần Mệnh.
Tần Mệnh xách kiếm chỉ trời, hét lớn một tiếng:
- Thiên Thu Vô Tung! Vạn kiếm phá không mãn giang hồng!
Kiếm thể vững vàng mà nhẹ nhàng, đánh thẳng vào bầu trời, không có bất kỳ run rẩy nào, trực tiếp bộc phát ra quang mang rực rỡ, đó là kiếm triều đầy trời, đụng vào kim lân dày đặc, tiếng vang quái dị vang lên thành một mảnh, tất cả lân phiến màu vàng đều nổ vụn, hóa thành quang vũ vô tận, khó đỡ được uy lực của một kiếm.
Tần Mệnh bế quan bảy tháng, khổ tâm nghiên cứu võ pháp, cũng đang tu luyện lại võ pháp trước đây, trong thuần thục tìm kiếm kỹ xảo mới, trong kỹ xảo thăng hoa uy lực. Có thể nói, cảnh giới của hắn không có tăng lên, thực lực chỉnh thể lại tăng lên một bậc thang.
Thật mạnh mẽ!
Lý Dần là truyền nhân thiên tài đứng thứ tư trong nhân kiệt bảng, tuy rằng hắn khiêm tốn, nhưng quả thật có thực lực, càng có nhãn lực, có thể cảm nhận được uy lực của kiếm thuật.