Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 649 - Chương 649 - Câu Ra Đến Thứ Quái Quỷ Gì Vậy? (1)

Chương 649 - Câu ra đến thứ quái quỷ gì vậy? (1)
Chương 649 - Câu ra đến thứ quái quỷ gì vậy? (1)

- Hoang Thần Tam Xoa Kích do ba vị luyện khí tông sư tốn trăm năm tạo thành, ba cái đầu lâu kỳ thật đại biểu cho ba người bọn họ, một tử kim sắc, một huyền hắc sắc, một hải lam sắc, chúng nó không chỉ liên kết tam xoa cùng càn kích, còn là khí linh của Hoang Thần Tam Xoa Kích.

- Tại sao có thể như vậy? Ba cái đầu lâu này là giả?

- Ba cái đầu lâu này hoặc là bị hủy, hoặc là bị người khác bóc tách, dùng khí vật đầu lâu bình thường thay thế, nhưng chúng nó không chịu nổi tà tính của Hoang Thần Tam Xoa Kích, đều vỡ vụn. Mất đi ba khỏa khí linh, Hoang Thần Tam Xoa Kích cũng không có tà tính năm đó.

Tàn Hồn âm thầm than thở, Hoang Thần Tam Xoa Kích là bảo khí mà tộc trưởng Đông Hoàng Chiến Tộc bọn họ khát vọng nhất, từng vì thế chinh chiến Cổ Hải, nhấc lên chiến tranh dài tới mười năm, kết quả không có công mà trở về. Không nghĩ tới a, cách nhiều năm, Hoang Thần Tam Xoa Kích từng khiến Cổ Hải run rẩy lại rơi xuống đất liền, lại cơ duyên xảo hợp chuyển đến tay Tần Mệnh.

Hắn lại có loại cảm giác không chân thật.

Hơn nữa, Hoang Thần Tam Xoa Kích, Long Hoàng Trấn Ma Bi, đều là khí vật trấn thủ bí cảnh cổ hải, mấy ngàn năm qua đều là do Lục Hải Tộc liên thủ khống chế. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đại cổ hải vậy? Ai có thể phế bỏ Hoang Thần Tam Xoa Kích, khiến nó rời khỏi bí cảnh, Long Hoàng Trấn Ma Bi thì sao? Còn Lục Hải Tộc thì sao? Ai còn có thể trấn thủ ma vật bên trong thiên cổ bí cảnh kia!

Tần Mệnh ít nhiều cũng yên tâm, Hoang Thần Tam Xoa Kích tuy rằng đáng sợ, nhưng mất đi khí linh bản nguyên, uy lực không bằng một phần vạn năm đó, trước mắt mà nói, làm một binh khí tiện tay hẳn là cũng không tệ lắm. Thứ này rất sắc bén, linh lực thuẫn của mình ở trước mặt nó lại giống như giấy dán, dễ dàng vỡ vụn.

- Cất nó đi! Xem như một vũ khí bí mật, nhưng sử dụng càng ít càng tốt.

Tàn Hồn thiện ý nhắc nhở, thứ này không thể so với Tu La đao, thật sự là quá bắt mắt, bị người không quen biết nhìn thấy thì không sao cả, nhưng nếu như bị người biết phát hiện, lại đâm đến Cổ Hải, chỉ sợ bá chủ nơi đó đều sẽ hành động, phái ra vô số cường giả đổ bộ ở Tân Hải, khắp thiên hạ đuổi giết Tần Mệnh.

Than ôi!

Tàn Hồn cũng không biết nên hâm mộ Tần Mệnh, hay là nên nói hắn xui xẻo.

Một mỗi người bắt đầu tiếp nhận một bảo bối, thoạt nhìn đều là cơ duyên, nhất định thành tựu trong tương lai không giới hạn. Nhưng mấu chốt là cảnh giới hiện tại của Tần Mệnh quá yếu, tuổi còn nhỏ, thất phu vô tội hoài báu kỳ tội, một ngày nào đó tiết lộ ra, đó chính là tử cục.

Cũng may trải qua mấy năm quan sát như vậy, Tàn Hồn hiểu được Tần Mệnh, cũng bắt đầu thưởng thức Tần Mệnh. Tâm trí của hắn so với bằng hữu cùng trang lứa trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa đủ tàn nhẫn đủ liều mạng, tốc độ thực lực tăng trưởng cũng không tệ. Chỉ mong ông trời cho hắn thêm năm ba năm thời gian, làm cho hắn trở nên mạnh mẽ hơn, bằng không...

- Tần Mệnh, ta có một thỉnh cầu không lễ phép.

Lỗ Cửu Dạ bỗng nhiên ho nhẹ, biểu tình rất quái dị, ngữ khí rất chần chờ, so với hình thể uy mãnh cùng khí thế phóng khoáng của hắn, nhìn thế nào cũng không hợp.

- Mời nói.

Tần Mệnh thu hồi Hoang Thần Tam Xoa Kích, bỗng nhiên chờ đợi ba cái đầu lâu kia còn tồn tại một nơi nào đó trên thế giới, mà không phải bị hủy.

Lỗ Cửu Dạ im lặng một lát, hạ quyết tâm rất lớn:

- Tìm một chỗ không có người, cởi quần ra đi.

- Ta nghe không rõ lắm, ngươi vừa nói gì?

Tần Mệnh khẽ nhíu mày kiếm, lỗ tai ta xảy ra vấn đề?

- Ta biết rất thất lễ, nói lời này không thích hợp lắm, nhưng xin tin tưởng ta tuyệt đối không có ý tứ gì khác.

Lỗ Cửu Dạ ngồi nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc nhìn Tần Mệnh.

- Ta vẫn không nghe rõ, ngươi vừa nói gì?

Tần Mệnh lại hỏi!

- Chúng ta đi vào thung lũng và tìm một nơi yên tĩnh, ngươi cởi quần của ngươi, ta... Ừm... Ta nhận thấy rằng ngươi có một đường vân đặc biệt trên chân.

- Đường vân gì?

Tần Mệnh nhíu mày càng chặt.

- Đùi, phía sau. Ta nhớ đã nhìn thấy loại đường vân đó ở đâu đó.

Ta có đường vân ở phía sau đùi? Tại sao ta không biết?

Tần Mệnh cảnh giác Lỗ Cửu Dạ, nhưng bỗng nhiên sửng sốt, không đúng a, ta đang cảnh giác cái gì?

Ta đang nghĩ gì đây? Làm thế nào ta có thể nghĩ như thế!

Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy? Làm sao ta có thể đem Lỗ Cửu Dạ nghĩ thành người như vậy!

Tần Mệnh dùng sức xoa xoa mặt, chết tiệt, hình như ta thật sự không giống trước kia, thế nhưng lại toát ra ý nghĩ hoang đường như vậy.

- Mời!!

Lỗ Cửu Dạ đứng dậy, trân trọng mời, sải bước đi về phía sơn cốc ẩn nấp phía trước.

Tần Mệnh chần chờ một chút, vì ý nghĩ vừa rồi của mình chợt lóe lên mà xấu hổ, đứng dậy đi theo.

- Một đường hoa văn màu đỏ, thời điểm ngươi chiến đấu ta có chú ý.

Lỗ Cửu Dạ đi ở phía trước.

Tần Mệnh nhìn về phía sau, quần rách nát không ra hình dạng, đi đường đều tiến phong, nhưng không thấy đường vân gì a.

- Ngay tại đây đi, ta biết yêu cầu mạo muội, nhưng ta chỉ là muốn kiểm chứng một chút, không có gì hơn.

Lỗ Cửu Dạ đan chéo hai tay trước ngực, biểu tình nghiêm túc, lông mày rậm khẽ nhíu lại, giống như là đang trầm tư cái gì đó.

Tần Mệnh đang muốn cởi quần ra, nhưng vẫn dừng lại, đây là chuyện gì? Làm sao lại thấy là lạ?

Là ta nghĩ nhiều sao?

Hay ta không tinh khiết?

Vấn đề là, cảm giác này thật kỳ lạ.

Tần Mệnh nghiêm túc nhìn Lỗ Cửu Dạ, khối khôi khổ người, dáng vẻ anh tuấn, khí khái nam tính, cơ bắp toàn thân giống như một cái gốc rễ quấn đầy toàn thân, rất có lực công kích thị giác.

Bình Luận (0)
Comment