Nghĩ đến Phàn Thần, trong lòng Ôn Thiên Thành một trận phiền não, mỹ vị đến miệng liền chuồn như vậy. Nếu Phàn Thần còn sống trở lại Thánh Đường, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, lấy tính cách bao che của Thánh Đường, tránh không được sẽ hướng Lăng Tiêu tông gây áp lực. Phàn Thần càng sẽ tìm hắn gây phiền toái trong các tình huống khác nhau, để báo thù nhục nhã.
Chết tiệt, tuyệt đối không thể để cho nàng còn sống trở về, nhất định phải giết chết nàng trước khi trận chiến phong Vương bắt đầu.
Ôn Thiên Thành liếm đôi môi khô nứt, khuôn mặt dữ tợn.
Tốc chiến tốc thắng, giải quyết tiện nhân này, trút giận, lại đi tìm Phàn Thần.
Lúc này, Nguyệt Tình cũng dừng lại ở cách đó trăm thước, ngưng thần cảm thụ năng lượng của rừng rậm. Trình độ khôi phục của nàng kỳ thật cũng không kém Ôn Thiên Thành bao nhiêu, bởi vì Tần Mệnh đã sớm đem tất cả Sinh Mệnh Thủy của hắn chia làm ba phần, cho nàng, cho Yêu Nhi, Tần Mệnh mỗi người một phần, một phần lại rất nhiều, đủ chia làm hơn trăm bình. Qua một ngày, Nguyệt Tình chỉ dùng ba bình, thương thế liền khôi phục bảy tám phần, theo thương thế khôi phục, tốc độ hấp thu linh lực cũng nhanh hơn rất nhiều.
Ôn Thiên Thành ở gần đó!
Nguyệt Tình thần thức mẫn cảm, bắt được năng lượng khác thường trong núi rừng.
- Ầm ầm!
Mặt đất xung quanh đột nhiên nứt ra, tường đất nặng nề hung mãnh quật khởi, cây cổ thụ trước sau trái phải đều đột nhiên như sống lại kịch liệt vặn vẹo, tăng sinh dây mây phức tạp, vòng qua tường đất.
- Ha ha, xem ngươi chạy đi đâu.
Ôn Thiên Thành theo dây mây lao nhanh xuất hiện trên tường đất, biểu tình mừng như điên có vẻ dữ tợn dưới ánh trăng.
- Khôi phục không tệ.
Nguyệt Tình có thể cảm nhận được năng lượng mênh mông của Ôn Thiên Thành, không có kinh ngạc, đây là trong dự liệu, người có Tam Khí Hải vốn có rất nhiều chỗ khác với người thường.
Ôn Thiên Thành khống chế sóng đất và dây mây trong tường đất, toàn bộ tập trung vào Nguyệt Tình:
- Ta rất tò mò về thân phận của ngươi, nói ra nghe một chút? Đợi lát nữa động phòng hoa chúc, ta cũng dễ gọi tên ngươi.
Đáy mắt Nguyệt Tình hiện lên sát ý, nếu mà không phải nhìn hắn còn có chỗ dùng, thật đúng là muốn trực tiếp giết. Ông trời cũng có lúc mù mắt, vậy mà lại giúp cho loại bại hoại này có được ba cái khí hải, nếu như tương lai trưởng thành, không biết sẽ gây họa bao nhiêu thiếu nữ vô tội. Nàng không muốn cùng Ôn Thiên Thành nói thêm nửa câu, làm ô uế mắt nàng. Thế nhưng, đang lúc Nguyệt Tình muốn ra tay, bỗng nhiên nở nụ cười, xinh đẹp động lòng người, cách mạng che mặt cũng có thể cảm nhận được độ cong của đôi môi đỏ mọng.
Thật đẹp!
Ôn Thiên Thành cảm giác trái tim giống như bị người ta nắm chặt, không khỏi hít sâu một hơi, cỗ tà khí trong đan điền cọ cọ, ở chảy xuôi toàn thân.
- Nhận thua sao? Hắc hắc, lúc này mới đúng.
- Phía sau ngươi có người.
Nguyệt Tình chỉ vào phía sau hắn.
- Loại tiểu hài tử diễn trò này không nên lấy ra mất mặt...
Ôn Thiên Thành đang nhe răng cười, trong lòng chợt động, bất ngờ quay đầu.
Dưới màn đêm, một con chim khổng lồ màu đen đang vẫy cánh, dừng lại ở độ cao mấy trăm mét, toàn thân đen kịt, anh vũ phi phàm, có mỹ cảm hoa lệ càng có lệ khí hung hãn, đang hung ác nhìn xuống núi rừng, trên lưng cự điểu, đứng một nam tử lấp lánh kim quang, sau lưng đang có hai cánh mở ra, ở trên cao rơi xuống kim huy sáng chói.
- Ai...
Ôn Thiên Thành ngưng mi nhìn lại, có một loại dự cảm không lành, nhưng lại không thể tin được.
Cự điểu nghểnh cổ thét dài, ‘Ong’ một tiếng, một mãnh liệt diễm màu đen phóng lên trời, chật ních bầu trời đêm màu bạc, hắc hỏa loạn tuôn, nhiệt độ cao bao phủ, một cỗ uy áp đáng sợ phô thiên cái địa hạ xuống, làm sơn xuyên đại địa đều đang run rẩy, cũng kinh sợ Ôn Thiên Thành.
Nam tử trên lưng cự điểu từ trong hắc viêm rơi xuống, cánh chim chấn kích, lao qua rừng cây, rơi xuống phía sau Ôn Thiên Thành.
- Đã lâu không gặp, không nhận ra?
- Tần Mệnh?!
Ôn Thiên Thành ngược lại hít sâu một hơi khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn người tới.
Làm sao hắn lại ở Vạn Kiếp Sơn? Không nên a!
- Cuối cùng còn có chút trí nhớ.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
- Cho phép ngươi đến, không cho phép ta đến sao?
Tần Mệnh đánh giá Ôn Thiên Thành, xem ra bị thương không nhẹ a, rơi trong tay Nguyệt Tình rồi? Hắn cùng Nguyệt Tình cùng nhau bế quan bảy tháng, rất rõ ràng thực lực hiện tại của Nguyệt Tình, nhất là giấy vàng trong hộp gấm kia, bảy tháng sau mới khống chế một chữ bên trong, nhưng uy năng sinh ra đã làm cho hắn hít thở không thông.
Ôn Thiên Thành nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Nguyệt Tình, bỗng nhiên hiểu được nữ tử này vì sao cố chấp đuổi theo hắn.
- Ngươi là Nguyệt Tình?
Hắn không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác.
Nhưng Nguyệt Tình làm sao có thể cường thịnh đến trình độ này?
Tần Mệnh cũng đã đủ đáng sợ rồi, bên cạnh còn có Yêu Nhi hung tàn hơn, hiện tại ngay cả Nguyệt Tình cũng mạnh như vậy?
- Sắp bị đánh tàn phế rồi, còn không biết đối phương là ai, Ôn Thiên Thành ngươi thật là bi thương. Ồ, phải, không phải hai lần một lần. Lúc trước ở Huyễn Linh Pháp Thiên, người bắt ngươi là ai, ngươi hẳn là cũng không biết.
Ôn Thiên Thành bị điểm đau đớn.
- Tần Mệnh, ngươi đừng kiêu ngạo! Ngươi nghĩ ngươi trở thành công thần của hoàng triều, hoàng thất sẽ không làm gì ngươi?