- Sai rồi! Ngươi dã tâm bừng bừng, tính tình hung ác, lại ngồi ở mười tám vương tượng, hoàng thất sẽ không cho phép ngươi tiếp tục ngồi cao.
- Tiết Thiền Ngọc hẳn là đã chết ở trên tay ngươi, Tiết gia cũng không phải kẻ ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra. Đến lúc đó, sẽ làm cho ngươi không chịu nổi.
- Đừng kêu gào nữa, đó cũng không phải là chuyện ngươi nên quan tâm.
- Nơi này là Vạn Kiếp Sơn, ta khuyên ngươi không nên làm bậy, nếu để cho Đường Thiên Khuyết biết, cũng sẽ không nhẹ tha cho ngươi.
- Thế nào? Ngươi cũng có lúc sợ hãi?
Tần Mệnh cười lạnh.
- Thuận tiện nói một câu, Đường Thiên Khuyết đã Huyền Võ cảnh cửu trọng thiên rồi.
- Lẽ đương nhiên, nhân hoàng bồi dưỡng, cộng thêm long lực phụ trợ, không cửu trọng thiên làm sao có thể xứng với thân phận hoàng tử hoàng triều của hắn. Ngươi đừng lo lắng, ngươi sẽ không chết, hôm nay ta đến là muốn mời ngươi làm việc.
- Mời ta? Từ này ta không thể chịu nổi.
Ôn Thiên Thành trong lòng buông lỏng.
- Bạch Tiểu Thuần đâu?
Tần Mệnh hỏi Nguyệt Tình.
- Đi lạc, bắt được Ôn Thiên Thành, vừa lúc cùng nhau đi tìm hắn.
Bạch Tiểu Thuần? Ôn Thiên Thành trong lòng nhảy dựng, lại bắt đầu cảnh giác:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Làm những gì ngươi đang suy nghĩ trong đầu.
Khôi lỗi?
Sắc mặt Ôn Thiên Thành trắng bệch:
- Ta không hiểu!
- Không! Ngươi rất rõ ràng! Ta mang theo Bạch Tiểu Thuần vạn dặm đi đến Vạn Kiếp Sơn, chính là vì ngươi mà tới.
Ôn Thiên Thành rốt cục cũng trở nên luống cuống, tròng mắt đảo qua lại đảo, cây cổ thụ bên cạnh đột nhiên loạn múa cành cây, cuốn lấy hắn rút về lòng đất, muốn chạy trốn khỏi nơi này. Ngay cả tâm tư nói thêm hai câu cũng không có, Tần Mệnh không phải người khác, lời nói ra thật đúng là làm được, mà Bạch Tiểu Thuần càng là một người làm việc không từ thủ đoạn, nếu bọn họ thật sự là đến bắt hắn, mục đích chỉ có một, luyện khôi lỗi!
Không! Ta không muốn!
Tần Mệnh, Nguyệt Tình, Hắc Phượng, đồng loạt cười khẽ, đi ngươi sao?
Kim Bằng hoàng triều, Lôi Đình cổ thành!
Đường Ngọc Sương khổ đợi gần hai mươi ngày sau, vẫn không thấy Tần Mệnh đi ra, mấy ngày nay phái người âm thầm quan sát Đấu Thú Tràng nơi Tần Mệnh bế quan, rốt cục để cho nàng phát hiện một chút dị thường. Hôm nay Đường Ngọc Sương không quan tâm xông vào Đấu Thú Cung, xuyên qua trùng trùng điệp điệp điện cổng lớn, đi thẳng đến bên trong diễn võ trường phong bế.
Thế nhưng, cảnh tượng bày ra trước mặt nàng làm cho nàng tức giận.
Nơi này nào có Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình gì, chỉ có Mã Đại Mãnh cùng Bạch Hổ, còn có các loại linh thạch cùng linh quả chất đầy Đấu Thú cung.
- Ngươi là Ngọc Chân hay Ngọc Sương?
Mã Đại Mãnh mãnh liệt vung cự phủ, cả người đầy mồ hôi luyện sức, đơn giản liếc mắt một cái, không đem cái gọi là công chúa điện hạ để vào mắt.
- Tần Mệnh đi đâu rồi? Nguyệt Tình ở đâu!
Đường Ngọc Sương hô hấp dồn dập, lạnh như băng nhìn chằm chằm Mã Đại Mãnh. Không còn? Sao hắn có thể biến mất?
- Ngươi mù sao? Không có ở đây.
- To gan! Thị vệ hoàng thất giận dữ mắng, một tên cuồng đồ, dám nói chuyện với công chúa như vậy.
- Ta hỏi lại một lần nữa, Tần Mệnh đi đâu rồi!
Đường Ngọc Sương đi về phía diễn võ trường, uy nghi hoàng thất không thua gì áp bách của võ đạo.
Đường Ngọc Chân sau khi nhận được tin tức vội vàng chạy tới, một bên trấn an thị vệ Tần gia bị đánh bên ngoài, một bên ngăn chặn đội ngũ hoàng thất đang phẫn nộ.
Người Tần gia nghe nói diễn võ trường xảy ra chuyện, công chúa cùng bọn thị vệ đánh nhau, cũng đều hoảng hốt đi tới nơi này.
Mã Đại Mãnh nhìn người càng ngày càng nhiều, gãi gãi đầu:
- Hơn hai mươi ngày rồi, cũng không sai biệt lắm.
- Ý ngươi là sao? Tần Mệnh hắn đi đâu?
Đường Ngọc Chân nhìn võ trường trống rỗng, Tần Mệnh đâu? Nguyệt Tình lại ở đâu. Người Tần gia càng kỳ quái, không phải nói bế quan ở bên trong sao?
- Đi Vạn Kiếp Sơn.
Mã Đại Mãnh nhún vai. Tần Mệnh trước khi đi đã dặn dò qua, nếu như trong vòng nửa tháng sau khi hắn đi, Đường Ngọc Sương xông vào, liền nói hắn đi Thanh Vân tông, qua vài ngày nữa sẽ trở về, kéo dài như vậy. Nếu như là qua nửa tháng mới tiến vào, cũng không cần phải che dấu.
Đường Ngọc Sương một trận lay động, thiếu chút nữa đứng không vững.
Vạn Kiếp Sơn? Tần Mệnh thế nhưng lại từ trước mắt nàng trượt đi. Hắn làm sao biết Vạn Kiếp Sơn?
Đường Ngọc Chân kinh ngạc, Vạn Kiếp Sơn? Điện Phong Vương, Vạn Kiếp Sơn? Nàng nhìn Mã Đại Mãnh, lại nhìn tỷ tỷ, bỗng nhiên hiểu được, trách không được tỷ tỷ mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, nhất định phải tìm Tần Mệnh, chẳng lẽ là đang đề phòng cái này?
Người Tần gia kỳ quái, cái gì Vạn Kiếp Sơn? Không đúng a, Tần Mệnh rời đi sao không chào hỏi bọn họ.
- Người khác mời hắn.
- Ai??
- Người mà hắn quen biết tại Huyễn Linh Pháp Thiên, mời hắn đến Vạn Kiếp Sơn tham gia cuộc chiến phong Vương.
Đường Ngọc Sương tròn mắt, oán hận nhìn Mã Đại Mãnh.
Mã Đại Mãnh không ăn bộ này của nàng, ôm cự phủ hừ lạnh:
- Trừng ta làm cái gì, có bản lĩnh ngươi đuổi theo a.
- Tỷ tỷ, ngươi...
Đường Ngọc Chân nhìn Đường Ngọc Sương muốn mất khống chế, chẳng lẽ là phụ hoàng truyền mật lệnh cho tỷ tỷ?
- Tần Mệnh hiện tại thực lực gì?
- Bát Trọng Thiên đỉnh phong, hắn là đè nén cảnh giới, không muốn tiến vào cửu trọng thiên.