- Hắc Phượng bán huyết? Bạch y công tử quan sát Hắc Phượng, hình thái đã rất gần với Phượng Hoàng, tôn quý mà cao ngạo, toàn thân một màu đen, lóe ra ánh sáng kim loại, càng lộ ra uy mãnh, hơn nữa khí tức hung mãnh trong ánh mắt rất nặng, có thể là Hắc Phượng bán huyết.
- Đúng vậy.
- Ngươi rất may mắn.
Được khẳng định, ánh mắt bạch y công tử nóng lên.
- Bình thường thôi, coi như có thể.
Hắc Phượng cho Tần Mệnh một cái liếc mắt? Náo loạn cái gì! Ngươi gặp được ta là phúc phận tu luyện tám đời.
Bạch y công tử nói:
- Ta là Thường Tĩnh Vũ! Có một câu nói có thể là đường đột, không biết ngươi có muốn bán Hắc Phượng của ngươi hay không? Ta có thể trả giá cao! Giá rất cao!
Ánh mắt Hắc Phượng chợt lạnh, mua ta? Ngươi coi lão tử là cái gì.
Tần Mệnh lắc đầu:
- Vô giá.
- Không nghĩ nữa sao? Giá ta đưa ra có thể so với giá trị bản thân Hắc Phượng bán huyết đều cao hơn.
- Vô giá!
- Thật đáng tiếc. Cáo từ.
Bạch y công tử lại nhìn Hắc Phượng, thật sự là thích.
Hắc Phượng lạnh lùng tống hắn rời đi, hừ một tiếng:
- Cái đồ chơi gì! Cũng xứng chú ý tới lão tử! Ngươi có muốn phục kích hắn không? Tháp nhỏ trong tay hắn quy ngươi, Hắc Hổ quy ta.
- Đừng gây rắc rối. Trước tiên tìm được Bạch Tiểu Thuần, luyện Ôn Thiên Thành, trở về Huyết Tà Tông.
Nguyệt Tình nói:
- Chúng ta nên tham gia trận chiến phong Vương xong lại trở về.
- Thế nào?
- Chỉ còn ba ngày rưỡi nữa là bắt đầu trận chiến phong Vương, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được Bạch Tiểu Thuần. Chờ tập hợp, lại luyện khôi lỗi, lại phải khoảng chừng một ngày. Lý Dần, Phàn Thần, còn có một số người khác, đều đã biết chúng ta tới Vạn Kiếp Sơn, cũng có thể đã phát hiện Bạch Tiểu Thuần. Nếu như chúng ta ngay cả cuộc chiến phong Vương cũng không tham gia, liền mang theo Ôn Thiên Thành rời đi, sau đó Ôn Thiên Thành lại bình yên vô sự trở lại Lăng Tiêu Tông, há không rõ nói cho người khác biết, Ôn Thiên Thành đã bị Bạch Tiểu Thuần khống chế sao?
Tần Mệnh nhíu mày một cái, vội vã trở về cứu Yêu Nhi, thế nhưng lại sơ sẩy chuyện quan trọng như vậy.
Nguyệt Tình nói:
- Bạch Tiểu Thuần không ngốc, hắn cũng sẽ không rời đi đơn giản như vậy, nếu đã tới, phải tham gia xong cuộc chiến phong Vương, còn phải an bài Ôn Thiên Thành về Lăng Tiêu tông trước, sau đó chỉ thị hắn bí mật đi Huyết Tà tông một chuyến. Thời gian tuy rằng có chút dài, nhưng chàng cũng không cần quá lo lắng, ba vị tông chủ đều ở nơi đó canh giữ, sẽ chiếu cố Yêu Nhi rất tốt, sinh mệnh sẽ không có nguy hiểm.
Tần Mệnh gật gật đầu:
- Vẫn là phải mau chóng tìm được Bạch Tiểu Thuần.
Hắc Phượng nắm lấy Ôn Thiên Thành, quăng lên lưng nó:
- Bạch Tiểu Thuần chỉ có thất trọng thiên, hẳn là sẽ rất cẩn thận, nói không chừng sẽ giấu ở đâu, chúng ta tìm không mục đích như vậy không phải là biện pháp. Đừng nói ba ngày, năm ngày đều khó khăn.
- Nàng có chủ ý gì?
- Nếu là ta, cảnh giới là thất trọng thiên, lại không muốn gây chuyện, trước tiên sẽ nghĩ biện pháp chạy tới Thiên Vương Điện, đến phụ cận đó giấu đi, chờ Thiên Vương Điện chính thức mở ra, lại hiện thân. Chúng ta hãy đi đến đó ngay bây giờ, tìm kiếm riêng biệt, sau đó tập hợp tại một địa điểm được chỉ định.
- Làm theo lời nàng. Chúng ta nghỉ ngơi thêm hai canh giờ, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất.
Gần Thiên Vương Điện nói không chừng đã tụ tập rất nhiều người, sẽ vô cùng nguy hiểm, bọn họ không thể mang theo thương tích đi qua.
Cách đó vài chục dặm.
Lỗ Cửu Dạ vừa mới đánh lui một người khiêu chiến, dựa vào ngồi dưới tàng cây cổ thụ điều dưỡng khí tức, khép lại thương thế. Đột nhiên, lông mày rậm của hắn nhăn lại, hét lên:
- Ai ở đó, cút ra đây!!
- Cửu Dạ huynh, tính tình nóng nảy không ít a.
Thường Tĩnh Vũ cưỡi hắc hổ từ trong rừng đi ra.
- Bị thương? Ta có thể giúp gì cho huynh không?
- Ngươi không phải là đã cút đi rồi? Quay lại làm gì nữa. Muốn nhân lúc lửa cháy cướp bóc?
Lỗ Cửu Dạ giống như một con hùng sư bị thương, ác thanh ác khí.
- Đừng phấn khích như vậy. Chúng ta đã biết nhau bao nhiêu năm rồi, ta là ai ngươi không rõ ràng sao? Ta có việc cần nhờ, mới trở về tìm ngươi.
- Nói!!
- Ta thấy một đầu Linh Yêu, nhưng bên cạnh nó có một nam một nữ tử canh giữ, rất phiền phức. Ta muốn mời ngươi hỗ trợ, nắm lấy hai người kia, chỉ cần vài phút là tốt rồi, chờ ta bắt được Linh Yêu kia, chúng ta liền rút lui.
Lỗ Cửu Dạ trào phúng:
- Ngươi đường đường là hoàng mã, vậy mà lại muốn đi cướp bóc? Không sợ truyền ra ngoài làm hỏng danh tiếng ngươi.
- Đó cũng không phải là Linh Yêu bình thường, nếu như có thể đạt được nó, chút thanh danh tính là cái gì.
- Ngươi không phải là tự xưng là quý tộc sao? Ngươi thực sự muốn cướp người khác?
- Chỉ cần một lần.
- Ta có thể nhận được gì?
Lỗ Cửu Dạ từ sau đêm đó, trong lòng vô cùng phiền não, muốn chiến đấu để phát tiết.
- Đồ vật bên trong tháp ta, ngươi tùy tiện chọn một kiện.
- Tùy tiện?
Lỗ Cửu Dạ động tâm.
- Đúng vậy, ta nói đến làm được, chỉ cần ngươi có thể giúp ta giữ bọn họ lại.
Lỗ Cửu Dạ đứng dậy:
- Bọn họ thực lực gì, lai lịch gì?
- Huyền Võ Cảnh bát trọng thiên. Những thứ khác đều không quan trọng, hai chúng ta liên thủ còn sợ bọn hắn có nguồn gốc lớn?