Hai canh giờ sau, đám người Tần Mệnh khôi phục không sai biệt lắm, đang muốn đứng dậy rời đi, giai điệu quen thuộc lại tới.
- Trước kia có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một thiên vương, hắn cười với hổ... Trước kia có một ngọn núi...
Vẫn còn ở đây?
Hắc Phượng không khách khí lại vọng trở về:
- Ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một lão hòa thượng, bộ dạng thật sự xinh đẹp.
Sao hắn lại ở đây? Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình đều kỳ quái.
Thường Tĩnh Vũ cưỡi Hắc Hổ trở về, ha hả cười nói:
- Chúng ta lại gặp mặt, thật là trùng hợp a.
- Ngươi là bị lạc?
Tần Mệnh đứng dậy.
- Ta đến đây để xin lỗi.
Thường Tĩnh Vũ dừng lại trong rừng già cách đó trăm mét, cầm ngọn tháp màu xanh trong tay:
- Ta chợt nhớ ra, giọng nói của ngươi không giống giọng hát. Nếu như không đoán sai, hẳn là Hắc Phượng bán huyết của ngươi đang hát đi. Không hổ là có Phượng Hoàng trực hệ huyết mạch, lại có thể nói người.
- Mặc kệ là ai, đã nói qúa khiêm tốn rồi.
Tần Mệnh ý bảo bọn họ cẩn thận, người này hình như không có ý tốt.
- Đừng lo lắng, ta không có ác ý. Chỉ muốn làm bạn với ngươi, nhân tiện lại làm một thỏa thuận.
- Chúng ta không giao dịch.
- Không cần vội vàng cự tuyệt, ta mang theo thành ý đến.
Thường Tĩnh Vũ ý bảo Hắc Hổ phát hiệu lệnh, hắn đi về phía Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình.
Hắc Hổ phát ra tiếng hổ gào trầm thấp, ở trong rừng rậm chậm rãi vang vọng.
Cách đó mấy trăm thước, Lỗ Cửu Dạ nghe được ám hiệu, lập tức khởi hành, từ phương vị khác vọt tới.
Tần Mệnh nhìn Thường Tĩnh Vũ đi tới, bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi là... Đến cướp?
- Lời này bắt đầu từ đâu? Ta đã bảo là thỏa thuận. Giao dịch, là lấy vật đổi vật.
- Ngươi muốn gì?
Thường Tĩnh Vũ chậm rãi đi tới, đưa tay chỉ vào Hắc Phượng:
- Ta muốn nó!!
- Ngươi tìm đường chết tiết tấu rất mãnh liệt a.
Hắc Phượng tức giận ngay tại chỗ, không dứt?
Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình nháy mắt, người này đi mà trở về, rất có thể là đi tìm trợ thủ.
Nguyệt Tình nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ linh lực ba động trong rừng rậm. Nàng đối với linh lực trong thiên địa có mối quan hệ đặc thù, gấp mấy lần người bình thường, đây là năng lực bẩm sinh, cũng là nguyên nhân nàng có thể được Mộ Bạch trưởng lão coi trọng, cũng bồi dưỡng thành đệ nhất nhân đời mới của Thanh Vân tông.
- Con Hắc Phượng này của ngươi thật đúng là có thể nói tiếng người, thật thần kỳ.
Thường Tĩnh Vũ càng thích hơn.
- Lão tử một ngọn lửa đốt trọi ngươi thành con ba ba.
Tần Mệnh ngăn cản Hắc Phượng, giằng co với Thường Tĩnh Vũ:
- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, không cần giấu diếm, nói một câu thống khoái.
- Ngươi ra giá, nó thuộc về ta.
- Vô giá.
- Hãy suy nghĩ lại, suy nghĩ một lần nữa. Hôm nay ta phải mang nó đi, ra giá hay không nằm ở ngươi.
Tần Mệnh nở nụ cười:
- Lúc nào cướp bóc đều là chuyện đương nhiên như vậy. Vậy, ta đưa ra một mức giá, ngươi chơi một mình với nó, giành chiến thắng, thuộc về ngươi, thua, con hổ của ngươi thuộc về ta.
Hắc Phượng bước về phía trước một bước, hung tợn trừng mắt nhìn Thường Tĩnh Vũ.
- Có dám hay không?
- Ta cùng chiến sủng của ta cho tới bây giờ đều là cùng nhau tác chiến, hai chúng ta cùng nhau lên.
Thường Tĩnh Vũ nắm chặt tiểu tháp, đã chuẩn bị xuất thủ. Lần đầu tiên trong đời cướp bóc, thế nhưng có chút hưng phấn, cũng có chút khẩn trương.
- Thật không biết xấu hổ!!
Hắc Phượng phun miệng.
- Không thể theo ngươi rồi.
- Thường Tĩnh Vũ đúng không? Ta khuyên ngươi lại cân nhắc, loại hành vi đánh cướp này không phải tùy tiện là có thể làm, đừng đánh cướp không thành rồi lại mất mạng.
- Không cần ngươi phí tâm.
Tần Mệnh như cười mà không phải cười nhìn hắn:
- Cảnh cáo một lần nữa, chúng ta không phải người tốt, thật sự không phải người tốt.
- Vậy ta càng không có áp lực.
Thường Tĩnh Vũ thu liễm nụ cười tươi, hét lớn một tiếng, vẫy tay về phía rừng rậm.
Kết quả là...
Yên tĩnh!!
Rừng núi yên tĩnh, không trả lời.
Lỗ Cửu Dạ đã đi tới ngoài trăm thước, nhưng xuyên qua khe hở của cành cây nhìn qua, sau khi nhìn rõ người nơi đó, biểu tình hung ác hoàn toàn thay đổi. Đang thất thần, đang hoảng hốt, đang mê mang, là hắn... Lại gặp lại...
Giờ khắc này, trong lòng hắn cái loại cảm giác khác thường này lại xuất hiện, giống như trở lại đêm đó.
Cho đến khi tiếng kêu của Thường Tĩnh Vũ vang lên, hắn mới từ trong hoảng hốt bừng tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Mệnh cùng nữ tử bên cạnh hắn, cắn răng một cái, quay đầu rời đi!
Thường Tĩnh Vũ nhíu nhíu mày, lại hô một tiếng:
- Ngăn cản bọn họ!!
Kết quả là...
Vẫn không có động tĩnh!!
Hắc Phượng hừ một tiếng:
- Tiểu đồng bọn của ngươi đâu? Ta xấu hổ cho ngươi!
Nguyệt Tình nhẹ giọng nhắc nhở Tần Mệnh:
- Cỗ khí tức kia giống như rời đi.
Tần Mệnh biểu tình đặc sắc:
- Phụ cận chỉ có một người?
- Chỉ có một, rút lui.
Thường Tĩnh Vũ quay đầu nhìn núi rừng, người đâu? Tại sao không có!!
Tên hỗn đản đó không phải là lừa ta chứ.
Tần Mệnh cười tiến về phía trước:
- Chúng ta vừa nói đến cái gì?
Hắc Phượng gào thét, triển khai hai cánh, hắc viêm ngập trời, cây cối xung quanh đều bị đốt cháy, dâng lên liệt hỏa hừng hực.
Toàn thân Hắc Hổ dấy lên ngọn lửa màu tím, mở rộng cánh, nhe nanh trước Hắc Phượng.