Thường Tĩnh Vũ lui về phía sau hai bước, trong lòng hoảng hốt.
Lỗ Cửu Dạ chết tiệt, dám hãm hại ta.
Hắn giật giật khóe miệng, miễn cưỡng khôi phục bình thường:
- Nếu ngươi không bán, ta cũng không cưỡng cầu, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.
Tần Mệnh khẽ cười giơ tay lên:
- Mời!! Không tiễn!!
Thường Tĩnh Vũ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là giật mình, xem ra tiểu tử này cũng sợ có lừa gạt a. Hắn cưỡi trên lưng Hắc Hổ, trấn an Hắc Hổ nóng nảy:
- Cáo từ.
- Chờ đã. Ngươi có thể đi, nó phải ở lại.
Tần Mệnh chỉ một ngón tay vào Hắc Hổ.
- Cái gì?
- Ta đã nói rồi, ta không phải là người tốt. Ngươi đi, Hắc Hổ ở lại.
Thường Tĩnh Vũ sắc mặt âm trầm:
- Ngươi biết ta là ai không?
- Không biết, cũng không quan trọng. Hoặc là ngươi đi, nó ở lại, hoặc ở lại với nhau.
Tần Mệnh chưa bao giờ là thiện nhân, ngươi đều cướp đến trên đầu ta, không lột da ngươi, ta có thể để cho ngươi rời đi? Con Hắc Hổ này khẳng định không phải phàm phẩm, nếu như có thể bổ ra một viên huyết tinh, thì càng tốt hơn.
- Ta là phò mã của Huy Hoàng hoàng triều! Đỉnh cấp thế gia công tử Thường gia!
Thường Tĩnh Vũ nắm chặt tiểu tháp, nghiêm túc cảnh cáo hắn.
- Ngươi có là hoàng tử hoàng triều, cũng phải để lại con hổ này.
Tần Mệnh đột nhiên phóng lên, đánh về phía Thường Tĩnh Vũ.
- Ngươi sẽ hối tiếc!
Thường Tĩnh Vũ kéo dây cương, Hắc Hổ chấn mở hai cánh, phóng lên trời, đánh ra hỏa diễm màu tím đầy trời, ý đồ ngăn cản truy kích.
Nhưng...
Tần Mệnh chạy như điên cũng mở rộng cánh chim màu vàng, mãnh lực chấn kích, bắn nghiêng giữa trời, không có luân quyền hoa đẹp bạo kích, đánh ra khí tức thao thao, mang theo phong lôi bạo vang, đánh về phía Hắc Hổ.
Hắc Hổ thét dài, móng vuốt khổng lồ dấy lên tử diễm, đánh về phía Tần Mệnh. Móng vuốt sắc bén của nó có thể xé núi liệt địa, có được lực bộc phát cực mạnh, tử sắc hỏa diễm toàn diện bao phủ Tần Mệnh, ẩn chứa lực lượng yên diệt đáng sợ.
Bành!
Toàn thân Tần Mệnh khơi dậy lôi điện, phun trào dày đặc, quét ngang ngọn lửa màu tím, không sợ hãi, thẳng tiến không lùi, trọng quyền cùng cự trảo đối oanh, bộc phát ra tiếng nổ lớn như sấm sét, nổ vang trường không.
Tần Mệnh kêu lên đau đớn, cánh tay phải tay phải tê dại tại chỗ, bị lực lượng phản chấn mạnh mẽ cứng rắn đè trở lại mặt đất. Nhưng Hắc Hổ càng thảm hơn, móng vuốt sắc bén vỡ vụn tại chỗ, máu tươi phun loạn, thân thể đều bị mạnh mẽ lật tung, thống khổ ai kêu, nghiêng người nện về phía núi rừng.
Thường Tĩnh Vũ kinh hô rơi xuống.
Làm sao có thể được? Hắn biết rõ lực lượng vỗ của Hắc Hổ nhất, ít nhất hai vạn cân lực bộc phát a.
- Ta thu thập hắn, các ngươi bắt Hắc Hổ.
Tần Mệnh rống to, sau khi rơi xuống đất liên tục phóng lên, loại bỏ lực lượng cánh tay phải, Đại Diễn Cổ Kiếm yên tĩnh vào tay, trực tiếp lao đến Thường Tĩnh Vũ.
- Ha ha, tiểu Hắc Hổ, tiểu gia mang ngươi vào cực lạc. Ngươi thích nướng, hay hấp, ta thấy súp xương hổ cũng không tệ.
Hắc Phượng xoáy lên hắc viêm đầy trời, phô thiên cái địa cuồn cuộn xông lên, bao phủ liệt diễm màu tím, bao phủ Hắc Hổ.
Nguyệt Tình liên thủ xuất kích, đánh ra truyền thừa kiếm trận, âm thanh va chạm bang bang kinh thiên, kiếm khí ngút trời, tám đạo kiếm linh giờ phút này toàn bộ mở hai mắt, kiếm quang nhất thời nở rộ cường quang vạn trượng, chiếu sáng rừng mưa, xua tan tầng mây đầy trời, uy lực tuyệt luân.
Thường Tĩnh Vũ chật vật rơi xuống đất, không đợi đứng dậy, đã bị tám đạo kiếm khí ngút trời trên cao làm cho kinh hãi.
Đây là kiếm thức gì?
Tần Mệnh trong phút chốc đã đến, bổ kiếm chém về phía cổ họng hắn:
- Lúc này còn dám phân tâm, tâm ngươi thật lớn a.
Thường Tĩnh Vũ kinh hồn né tránh, tốc độ cực nhanh, nhưng kiếm phong vẫn cắt qua yết hầu của hắn, ném ra vài giọt máu đỏ tươi, hắn cả kinh một thân toát mồ hôi lạnh:
- Ngươi là ai!
- Kim Bằng hoàng triều, Tần Mệnh!
Tần Mệnh vỗ cánh bay múa, xách kiếm trùng kích, kiếm thế mạnh nhất:
- Vạn Quân Bạo Huyết!
Thường Tĩnh Vũ cả người ác hàn, một cảm giác tử vong uy hiếp mãnh liệt xông lên toàn thân, lực lượng ở đầu kiếm đang bạo phát đã đập vào mặt, hình như là muốn đem hắn cắt nát bấy, trong lòng hoảng hốt.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn không chút suy nghĩ, đẩy tháp nhỏ ứng đấu kiếm thế.
Bang!!
Một âm thanh bùng nổ, giống như núi lở đất sụp, chấn động núi rừng, âm thanh trong chớp mắt truyền khắp hơn mười dặm rừng núi, chấn động rất nhiều người đầu váng mắt hoa, màng nhĩ đau đớn, gần như mất đi thính giác.
Nguyệt Tình, Hắc Phượng, Hắc Hổ đều bị thanh âm đập vào mặt, trong bụng xông lên một trận khí huyết, miệng mũi tràn máu, thế công cùng khí thế đều chợt yếu đo, kinh hồn nhìn lại.
Tần Mệnh không kịp đề phòng, Đại Diễn Cổ Kiếm thiếu chút nữa thoát ra khỏi tay, tần suất chấn động cao, chà xát tay phải, máu tươi đầm đìa, hắn cũng bị chấn đến liên tục lui về phía sau, biểu tình kinh ngạc, quỷ vật gì vậy? Mà Thường Tĩnh Vũ thì bị lực lượng bạo kích cực lớn hất văng ra ngoài, cũng hộc cả máu, giống như thân thể cũng tan rã, nhưng trong tay gắt gao nắm chặt lấy ngọn tháp nhỏ kia, tiểu tháp thì bộc phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, cổ ý dạt dào, khí thế như biển.
Lỗ Cửu Dạ đã lui ra ngoài ngàn thước, nhưng vẫn bị tiếng nổ lớn đột nhiên làm chấn động đến đầu óc choáng váng, biểu tình thống khổ.