- Các ngươi xem như tới rồi, ta đều ở đây dạo vài ngày.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Hắc Phượng từ trên trời giáng xuống, tảng đá trong lòng có thể coi là rơi xuống đất. Trước khi tiến vào, hắn cho rằng thí luyện giả bát trọng thiên trong Vạn Kiếp Sơn hẳn là lông phượng lân giác, không nghĩ tới so với tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn, hơn nữa đều rất nóng nảy làm hại hắn một suốt ngày đều phải cẩn thận, như đi trên lớp băng mỏng, sợ bị người ta tập kích.
- Vị này là...
Tần Mệnh nhìn nữ tử xinh đẹp lại đẫy đà kia, làm cho người ta một cảm giác thành thục rất mê người, trên người thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi rất ít có thể cảm nhận được loại khí chất này. Bất quá hai lưỡi đao trong tay nàng tựa hồ không phải phàm phẩm, rõ ràng là ở trong tay nàng, lại giống như không có ở đây, có loại cảm giác không chân thật.
- Nàng là Tiêu Thần Nhi của Thánh Võ hoàng triều, mấy ngày nay nhờ nàng, bằng không các ngươi có thể không gặp được ta.
Trên người Bạch Tiểu Thuần tìm không thấy nửa điểm cảm giác chật vật, vẫn là bạch y nhẹ nhàng, tóc dài phiêu dật, khí sắc rất tốt, làn da trắng nõn sạch sẽ so với nữ tử đều non nớt hơn. Hơi cười một cái, môi đỏ răng trắng, có một cảm giác xinh đẹp động lòng người, không phải là tiêu sái.
- Ngươi tốt, Tần Mệnh.
Tần Mệnh chủ động gật đầu, giật mình, Bạch Tiểu Thuần này không phải là đem người luyện thành khôi lỗi rồi chứ? Bằng không làm sao có thể ở cùng hắn lâu như vậy, còn tận tâm thủ hộ hắn.
- Tần công tử, ngưỡng mộ đã lâu.
Tiêu Thần Nhi hào phóng đáp lễ, cũng hướng Nguyệt Tình gật đầu.
- Ta bắt được Ôn Thiên Thành, khi nào bắt đầu?
- Lúc bắt hắn xác định không có người khác nhìn thấy?
Bạch Tiểu Thuần nhất định phải cẩn thận, một khi bại lộ, không chỉ làm cho Lăng Tiêu Tông tức giận, cũng sẽ làm cho các thế gia khác khẩn trương.
Bạch Tiểu Thuần ngươi ngay cả Ôn Thiên Thành cũng dám xuống tay, bảo đảm tương lai sẽ ra tay với người của chúng ta, không thể nhẹ tha!
- Yên tâm đi, trong lòng chúng ta hiểu rõ.
- Nhanh lên, hắn sắp tỉnh rồi.
Hắc Phượng ném Ôn Thiên Thành vào bụi cỏ.
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười ngồi xổm xuống, đầu ngón tay quấn quanh mấy sợi tơ, điểm ở mi tâm Ôn Thiên Thành.
- Ôn công tử, tỉnh lại?
Chỉ chốc lát sau, Ôn Thiên Thành từ trong mê muội chậm rãi tỉnh lại, thống khổ cúi đầu than nhẹ vài tiếng, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng ngẩng đầu, vừa vặn cùng Bạch Tiểu Thuần mặt đối mặt, hắn mơ hồ một lát, lại vội vàng bừng tỉnh:
- Bạch Tiểu Thuần?!
- Là ta.
Bạch Tiểu Thuần đưa tay, lau đi vết máu trên trán Ôn Thiên Thành, ôn nhu mỉm cười:
- Ta muốn ngươi đã lâu.
Ôn Thiên Thành kêu lên một tiếng quỷ, liên tục bò lui ra ngoài năm thước, hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi đừng chạm vào ta! Ta cảnh báo ngươi! Đừng chạm vào ta! Nếu để cho Lăng Tiêu Tông phát hiện ngươi đụng vào ta, tuyệt đối sẽ không tha cho Bạch gia ngươi cùng ngươi.
Tần Mệnh, Nguyệt Tình, Hắc Phượng, lần lượt ngăn đến ba vị trí:
- Ngươi yên tâm, sẽ không có người phát hiện.
- Các ngươi... Các ngươi...
Ôn Thiên Thành thở hổn hển.
- Đừng khẩn trương, không đau.
Bạch Tiểu Thuần duỗi tay, ý đồ trấn an hắn. Nhưng trong ánh mắt tất cả đều là mê luyến, nhìn Ôn Thiên Thành giống như là nhìn trân bảo tuyệt thế, lại còn là trân bảo hắn chờ mong thật lâu, điều này làm cho Ôn Thiên Thành cả người rét run.
- Ta không làm khôi lỗi! Không bao giờ! Có bản lĩnh ngươi giết ta đi!
Ôn Thiên Thành thật sự hoảng hốt, cũng sợ hãi. Hắn tình nguyện chết, cũng không muốn bị Bạch Tiểu Thuần khống chế thành khôi lỗi, tùy ý bày bố.
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười nói:
- Đừng sợ, ngươi thật sự sẽ không cảm thấy đau, về sau cũng sẽ không.
- Không... Không...
Sắc mặt Ôn Thiên Thành đột nhiên dữ tợn, giết tới Bạch Tiểu Thuần.
- Lui ra! Tiêu Thần Nhi không đợi Tần Mệnh ra tay, một tiếng quát lớn, đoản đao rời tay mà ra, chạy tới Ôn Thiên Thành.
Ôn Thiên Thành tránh né cực nhanh, nhưng mà... Đoản đao ở trước mặt hắn đột nhiên nổ tung, hóa thành tinh mang đầy trời, rực rỡ sáng chói, trong nháy mắt, đoản đao lại xuất hiện ở phía sau hắn, giống như là vượt qua không gian, rơi xuống tinh mang xinh đẹp, phốc xuy tiến vào sau lưng Ôn Thiên Thành, lực lượng cực lớn mang theo hắn chật vật nhào ra ngoài, nằm sấp dưới chân Ôn Thiên Thành.
Đám người Tần Mệnh kinh ngạc nhướng mày, tốt thay cho một đao pháp huyền diệu, lại có thể vượt qua không gian?
- A!
Đoản đao lần thứ hai nổ thành tinh mang, biến mất từ trong thân thể Ôn Thiên Thành, trong nháy mắt lại trở lại trên tay Tiêu Thần Nhi.
- Đó là...
Nguyệt Tình đều kinh ngạc nhướng mày.
- Tinh Trần Nhận!
Tiêu Thần Nhi vung tay, song đao đã vào đao vỏ bên hông.
- Đừng... Ta không muốn...
Ôn Thiên Thành giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Bạch Tiểu Thuần đè đầu ấn trên mặt đất.
- Các ngươi thay ta canh giữ, đừng để cho bất luận kẻ nào tới gần.
Bạch Tiểu Thuần ngồi xếp bằng trước mặt Ôn Thiên Thành, lột y phục ra, lộ ra thân thể trắng trẻo, phía trên quả nhiên có mặt của Tiêu Thần Nhi. Sợi tơ linh hồn vô hình từ trong thân thể hắn trào ra, rậm rạp chui vào trong thân thể Ôn Thiên Thành, quấn giữ linh hồn bên trong.
Một tinh trận cỡ lớn hiện lên dưới thân hắn, mở rộng ra mấy chục thước, đem Ôn Thiên Thành bao bọc vào, chính thức bắt đầu luyện hóa.
Nguyệt Tình lần đầu tiên nhìn thấy loại bí thuật Âm Dương Tú thần kỳ này, nhẹ giọng hỏi Tần Mệnh:
- Hắn không kiêng kỵ Tiêu Thần Nhi sao?