Tần Mệnh thấp giọng nói:
- Trước kia ta đã hỏi qua, những người bị Âm Dương Tú khống chế là nhìn không thấy nghi thức Âm Dương Tú, cũng không nghe được phương diện này. Linh hồn của họ sẽ tự động lọc ra tất cả các thông tin về điều này.
- Đáng sợ!!
Nguyệt Tình cảm thán.
Đáng sợ hơn chính là, đây lại là linh hồn bí thuật do Bạch Tiểu Thuần tự mình cải tạo, ngay cả trong gia tộc của hắn cũng không có ai. Bạch Tiểu Thuần này thoạt nhìn nho nhã lễ độ, thân thiện ôn hòa, ngay cả ánh mắt cũng là thuần khiết, hơn nữa xinh đẹp giống như là nữ tử. Ở cùng hắn, ngươi không cảm nhận được chút ác ý từ hắn, ngược lại thưởng thức cách nói chuyện cùng tố chất của hắn. Thế nhưng, ai có thể tưởng tượng được, chính là một người như vậy, lại khống chế linh hồn bí thuật không thể tưởng tượng nổi.
- May mắn các ngươi là bằng hữu.
Nguyệt Tình cảm thấy may mắn.
- Xem như là bằng hữu đi, nhưng nếu một ngày nào đó hắn cảm thấy có thể khống chế ta, khẳng định không chút do dự ra tay, nàng tin hay không?
-.....
- Đùa một chút.
Tần Mệnh mở rộng cánh chim, rơi xuống đỉnh cây cách đó trăm thước, cảnh giác với rừng cây phía trước.
Nguyệt Tình, Hắc Phượng, Tiêu Thần Nhi, đều lần lượt tản ra, để lại Bạch Tiểu Thuần tiến hành nghi thức của hắn.
Trong Thiên Vương Điện, mấy vị lão nhân chú ý nơi này.
Sáu ngày trước, Bạch Tiểu Thuần đã thi triển qua loại nghi thức khôi lỗi này, là lúc Tiêu Thần Nhi trọng thương, bị hắn theo dõi. Nếu như khi đó còn có thể tiếp nhận, chuyện hôm nay làm cho bọn họ không thể không suy nghĩ nhiều.
Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình phí sức bắt lấy Ôn Thiên Thành, đưa tới cho Bạch Tiểu Thuần luyện khôi lỗi, trong này đáng phải suy đoán nhiều thứ hơn.
Chẳng qua, bọn họ cũng không thèm để ý những thứ này, Thiên Vương Điện cũng không tham dự chuyện bên ngoài, càng không có khả năng đem chuyện bọn họ nhìn thấy công bố ra ngoài, bằng không chẳng khác nào tiết lộ bí mật Vạn Kiếp Sơn, để cho người ngoài biết trong núi rừng rộng lớn có rất nhiều bia đá giám sát thần bí.
- Các ngươi phát hiện không có, Bạch Tiểu Thuần không bị Hồn Nguyên ảnh hưởng.
- Có thể thi triển Âm Dương Tú, khống chế nhiều khôi lỗi như vậy, chứng tỏ lực lượng linh hồn của hắn đã mạnh đến mức một trình độ định mức, Hồn Nguyên thật đúng là không thể ảnh hưởng đến hắn.
- Ảnh hưởng của Nguyệt Tình cũng không lớn, không thấy nàng biểu hiện ra biến hóa gì đặc biệt.
- Nữ tử này không đơn giản, trái tim quá yên tĩnh!
- Cần phải tăng cường hồn nguyên của khu vực đó không?
- Không cần thiết, cuộc chiến phong Vương sắp bắt đầu, hai ngày nay Hồn Nguyên mãnh liệt rót vào cũng không ảnh hưởng được gì. Chờ đến nơi này bắt đầu tâm ma thí luyện, sớm muộn gì cũng sẽ kích thích những thứ cất giấu trong lòng bọn họ.
Thương Lan Vương đi qua từng tấm bia đá, khẽ cười nói:
- Ta như là nhìn thấy bóng dáng của ta năm đó, ở trong Vạn Kiếp Sơn khiêu chiến các thiên tài khắp nơi trong thiên hạ, rất mạo hiểm, rất kích thích, nhiệt huyết kích động. Bây giờ suy nghĩ lại, chuyện giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Kim Cương Minh Vương hỏi lão nhân đứng đầu:
- Năm nay dự kiến sẽ xuất hiện vương hầu sao?
- Xem biểu hiện cuối cùng đi, hiện tại nói còn quá sớm. Mỗi lần sẽ có một vài người bắt đầu biểu hiện ra màu sắc, cuối cùng không thể vượt qua thử luyện. Mặc dù đã mười sáu năm không có phong vương, nhưng quy củ của lão tổ tông không thể thay đổi, không thông qua thí luyện thì tuyệt đối không thể phong Vương.
Một lão nhân đột nhiên chỉ vào một tấm bia đá, nhắc nhở hai vị vua.
- Lang Vân xuất hiện, hẳn là muốn tới Thiên Vương Điện.
Thương Lan Vương gật đầu:
- Vất vả các vị tôn lão, bảo đảm hắn không bị tổn thương, chúng ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Nghi thức Âm Dương Tú của Bạch Tiểu Thuần kéo dài một ngày một đêm, dài gấp đôi thời gian dự kiến.
Nhìn Ôn Thiên Thành bình tĩnh đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, Tần Mệnh không thể không lần nữa cảm khái, quá kỳ diệu, cũng quá đáng sợ.
- Không uổng công ta chờ mong năm năm.
Bạch Tiểu Thuần mặc xong y phục, che mặt người thêu hoa văn. Trong nghi thức một ngày một đêm này, thế nhưng lại bị linh hồn Ôn Thiên Thành năm lần phản kích, điều này trong nghi thức Âm Dương Tú trước kia chưa từng xuất hiện qua. Bất quá như vậy càng chứng tỏ Ôn Thiên Thành trân quý, Bạch Tiểu Thuần rất hài lòng. Hắn đã quyết định rời khỏi hoàng triều, lúc này đạt được chiến tướng như Ôn Thiên Thành, thật sự là tuyệt diệu.
- Hiện tại có thể hỏi không?
Tần Mệnh trước tiên hướng Bạch Tiểu Thuần kiểm chứng, sau khi nhận được một cái gật đầu, mới bắt đầu giới thiệu tình huống của Yêu Nhi.
Ôn Thiên Thành bề ngoài thoạt nhìn không có bất kỳ thay đổi gì so với bình thường, vẫn là hắn, ý thức, cử chỉ vân vân, đều là bản thân hắn, chỉ là bởi vì Âm Dương Tú thêu dệt, hắn sẽ tiếp nhận mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thuần, cũng ở trong tiềm thức thuận theo chấp hành. Mệnh lệnh hiện tại chính là phối hợp với Tần Mệnh, thân thiện đối đãi, cũng làm hết khả năng trợ giúp. Còn nữa, đừng làm loạn Nguyệt Tình cùng Tiếu Thần Nhi.
Ông Thiên Thành lắng nghe một cách cẩn thận, hỏi một vài điểm quan trọng rồi rơi vào suy nghĩ.
Tần Mệnh chờ mong, cũng đang khẩn trương. Vạn dặm do dự đi tới nơi này, mạo hiểm khống chế Ôn Thiên Thành, nếu như không chiếm được thu hoạch như mong muốn, chuyến này coi như là chơi vô ích.