Tuy rằng trong lời nói vẫn sẽ có xung đột, nhưng đều rõ ràng bọn họ là một thể, hẳn là nhất trí đối ngoại.
Đám người Đường Thiên Khuyết, Lý Dần, Ôn Thiên Thành sau khi tập hợp ở nơi xa hơn, mới đi tới cửa đông. Trong những ngày này, bọn họ chịu hết khổ sở, không ngừng bị các hoàng triều phục kích cùng khiêu chiến, sau khi tập hợp mới biết còn có bốn người chết, các hoàng triều đối với bọn họ có địch ý cùng ý đồ muốn nhục nhã bọn họ rõ ràng, bọn họ không thể không cẩn thận, thoáng thu liễm ngạo khí.
Nhưng mà, sau khi tập hợp bọn họ mới biết được một chuyện, Tần Mệnh đến rồi!
Hắn không chỉ tới, còn ra tay cứu mạng Lý Dần, một mình đánh lui hai vị thiên kiêu Huy Hoàng hoàng triều.
Bọn họ rất kỳ quái, vì sao Tần Mệnh lại đến? Làm sao hắn biết được nơi này?
Đường Thiên Khuyết không nói gì nữa, cũng không tiện nói cái gì. Âm thầm đề phòng Tần Mệnh tới là một chuyện, công khai cự tuyệt mâu thuẫn lại là một chuyện, hắn là hoàng tử, hiểu được chừng mực bên trong.
- Người của Kim Bằng hoàng triều tới rồi.
Bọn họ vừa mới xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của các đội hoàng triều cùng các tân binh khác.
- Không phải tới mười lăm người sao? Sao chỉ còn lại mười một người. Ồ, đi lạc, hay là chết trên đường.
- Tới mười lăm người? Quá nhiều, làm sao ngươi biết?
- Sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm a, ai khi dễ bọn họ?
- Đến trễ như vậy, không dám đến sao?
- Đường Thiên Khuyết, quả nhiên là Huyền Võ cửu trọng thiên!
- Ai là Ôn Thiên Thành? Nghe nói có ba khí hải?
Mọi người nghị luận sôi nổi, trong ánh mắt đều có vài phần mâu thuẫn. Phàm là có chút thường thức, đều biết chỗ tuyệt vời của long lực, đám người Kim Bằng hoàng triều này nuốt nhiều long lực như vậy, không chỉ có thể làm cho cảnh giới tăng lên, càng sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn đối với tương lai, không gian trưởng thành càng lớn.
Nói bọn họ không ghen tị là giả.
Hiện tại nhìn thấy Kim Bằng hoàng triều thiếu bốn người, trong lòng đều có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
- Ta chờ các ngươi một ngày, hỗn đản Tần Mệnh kia đâu! Ra khỏi đây ngay!
Thường Tĩnh Vũ đột nhiên từ trong đội ngũ Huy Hoàng hoàng triều chạy ra, tức giận không thể lay chuyển, ánh mắt đều phiếm hồng. Ăn chiến hổ của ta, đoạt bảo tháp ta, còn thiếu chút nữa giết ta, cục tức này thật sự là nuốt không nổi, hôm nay nhất định phải đòi giải thích.
Những người khác của Huy Hoàng hoàng triều cũng đều nghênh đón đội ngũ Kim Bằng hoàng triều, bọn họ mấy ngày nay cũng mất tích hai người, hiện tại còn chín người. Sau khi tập hợp mới biết được trong Kim Bằng hoàng triều lại xuất hiện một tên Tần Mệnh, liền đả thương ba người bọn họ, còn thiếu chút nữa lấy mạng.
Chỗ Trần Dao và Tô Kỳ Tuyết, là bởi vì có người tập kích, ảnh hưởng đến Tần Mệnh, chỗ Thường Tĩnh Vũ, là bởi vì Lỗ Cửu Dạ ra tay, ngăn cản Tần Mệnh, bằng không ba người bọn họ đều có thể chết ở Vạn Kiếp Sơn. Đến lúc đó, Huy Hoàng hoàng triều chẳng khác nào có năm người không còn sống chạy tới Thiên Vương Điện. Ngẫm lại cũng có chút sợ hãi, càng nhiều hơn là phẫn nộ, Tần Mệnh chết tiệt này, trong Vạn Kiếp Sơn nhiều người như vậy ngươi không đi đánh, liền cùng Huy Hoàng hoàng triều chúng ta qua không được?
- Miệng để sạch sẽ một chút!
Đường Thiên Hạ cũng tức giận đây, hắn mang theo đội ngũ đi tới trước mặt Thường Tĩnh Vũ cách ba bước mới dừng lại. Mấy ngày nay bởi vì tứ đại hoàng triều không ngừng phục kích, bọn họ không chỉ chết bốn người, còn đa số mang thương tích. Là lãnh đội, Đường Thiên Khuyết khó từ chối trách nhiệm, cũng không biết trở về nên nói với các gia tộc như thế nào. Bốn người này cũng không phải thiên tài bình thường, đều là bảo bối trong các gia tộc, là ưu tú nhất của thế hệ này, cũng là hy vọng tương lai của hoàng triều.
- Đó chính là Tô Kỳ Tuyết và Trần Dao!
Lý Dần, Phong Phi Tuyết và bốn người từng bị tập kích đều trợn mắt nhìn chằm chằm Tô Kỳ Tuyết và Trần Dao. Nhìn thấy các nàng liền nhớ tới những gì trải qua ngày hôm đó, nữ tử đáng ghét, lại bức bách chúng ta ký thư đầu hàng gì đó, còn cực kỳ nhục nhã.
- Các ngươi còn có mặt mũi!
Tô Kỳ Tuyết cùng Trần Dao hừ lạnh, cuồng cái gì mà cuồng, đám bại tướng các ngươi!
Đội ngũ của hai đại hoàng triều vừa mới gặp mặt, liền giương cung bạt kiếm, làm cho những thí luyện giả khác rất kỳ quái, lại đều có hứng thú.
Hoàng tử Huy Hoàng hoàng triều - Vũ Văn Hồng Nghị kéo Thường Tĩnh Vũ về, mặt đối mặt giằng co với Đường Thiên Khuyết.
- Thua, chúng ta nhận! Nhưng những gì bị cướp phải được để lại.
Đều là hoàng tử, đều là cửu trọng thiên, khí độ uy nghiêm ngang ngược, giống như là hai luồng gió vô hình đụng phải nhau, bụi đất đá dưới chân đều bay tứ tán, bị cuốn ra rất xa.
- Không hiểu ngươi đang nói gì. Ai đã cướp ngươi cái gì sao?
Ôn Thiên Thành lạnh nhạt nói.
Thường Tĩnh Vũ quát:
- Chính là Tần Mệnh của Kim Bằng hoàng triều các ngươi, vô duyên vô cớ đánh cướp ta, ăn chiến thú của ta, còn cướp bảo khí của ta, ngay cả không gian giới chỉ của ta cũng lột đi, người của Kim Bằng hoàng triều các ngươi nghèo đến điên rồi sao?
- Không phải Tần Mệnh làm.
Nhân kiệt Từ Kiêu cười hai tiếng, quay đầu lại nói với những người khác:
- Nếu thật sự là Tần Mệnh, y phục hắn đều phải lột sạch.
Tất cả mọi người trong Kim Bằng hoàng triều đều lộ ra ý cười:
- Mạng cũng phải lưu lại cho hắn!
- Các ngươi... thật không biết xấu hổ!