- Kim Bằng hoàng triều đều vô sỉ đến trình độ này? Đừng tưởng rằng chiếm được Huyễn Linh Pháp Thiên, liền có thể không nhìn hào kiệt thiên hạ.
- Cao ngạo cái gì, các đội ngũ hoàng triều chết nhiều nhất chính là các ngươi.
Người của Huy Hoàng hoàng triều đều tức giận, trợn mắt quát mắng, linh lực mênh mông cuồn cuộn.
Đường Thiên Khuyết đến gần Vũ Văn Hồng Nghị, mắt hổ sinh huy, ngữ khí trầm thấp uy nghiêm:
- Vũ Văn điện hạ, nhìn rõ tình huống xung quanh, lại quyết định có nên đối nghịch với chúng ta hay không. Nếu ngươi thật sự muốn thử thực lực của Kim Bằng hoàng triều chúng ta, chúng ta phụng bồi đến cùng, nếu như chỉ là do miệng lưỡi lợi ích, ta khuyên ngươi dừng lại ở đây, không ai nguyện ý xem ngươi chỉ nói không đùa nghịch uy phong.
Đám người Ôn Thiên Thành xếp thành một hàng, đứng vững phía sau Đường Thiên Khuyết, giằng co với Huy Hoàng hoàng triều.
Bọn họ tuy rằng nội bộ có mâu thuẫn, nhưng đối mặt với Huy Hoàng hoàng triều khiêu khích, không ai sẽ lùi bước. Nếu Như Huy Hoàng hoàng triều thật sự muốn khiêu chiến, bọn họ không ngại đem toàn bộ buồn bực tức mấy ngày nay phát tiết ra, thuận tiện uy hiếp đội ngũ hoàng triều khác.
Thánh Võ, Lang Gia, Thương Diễm, đội ngũ của tam đại hoàng triều đều chủ động lui về phía sau, nhường ra vòng tròn rộng rãi, còn có người cố ý huýt sáo, thúc giục bọn họ nhanh chóng bắt đầu.
Đám người của các vương quốc, bí cảnh khác đều giật khóe miệng lui về phía sau, đánh đi, đánh càng tàn nhẫn càng tốt, tử thương một ít người.
Vũ Văn Hồng Nghị không nghĩ tới Đường Thiên Khuyết cường thế như vậy, đem tất cả lời đều chặn lại. Đám người Thường Tĩnh Vũ đều nhíu mày, thật muốn khai chiến, bọn họ không sợ, nhưng để cho những người khác nhặt tiện nghi thì không tốt.
- Giao Tần Mệnh ra, đem thứ hắn cướp từ trên người Thường Tĩnh Vũ giao ra.
Vũ Văn Hồng Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Đường Thiên Khuyết, trầm giọng nói:
- Chuyện của chúng ta đến chiến trường phong vương rồi mới giải quyết, ngươi muốn đánh ta bồi ngươi triệt để chiến đấu. Tần Mệnh không có ở đây, chờ hắn tới rồi nói sau.
Thường Tĩnh Vũ tức giận nói:
- Có phải các ngươi giấu Tần Mệnh không?
Đại môn Thiên Vương Điện còn hai canh giờ nữa liền mở ra, vào bên trong liền không cho phép tư đấu nữa. Hắn nhất định phải nhìn thấy Tần Mệnh trong hai canh giờ này, xử lý sổ sách cũ, đoạt lại bảo tháp.
- Hắn ta là ai? Làm sao lại như hài tử chịu ủy khuất.
- Huy Hoàng hoàng triều lại phái loại người này đến cuộc chiến phong Vương, kéo thấp đẳng cấp.
- Mình không có bản lĩnh làm mất đồ, vậy mà còn có mặt mũi kêu gào.
Người của Kim Bằng hoàng triều thấp giọng cười nhạo, vô cùng khinh thường. Ngươi hẳn là may mắn khi Tần Mệnh còn chưa tới, bằng không làm cho ngươi càng khó chịu hơn.
Một thiếu nữ của Huy Hoàng hoàng triều kéo Thường Tĩnh Vũ về, đừng một bộ dáng nóng nảy bi phẫn, nếu để cho công chúa nhìn thấy phò mã của mình có đức hạnh này, nói không chừng sẽ hủy hôn.
- Đồ vật Tần Mệnh lấy đi đối với Thường Tĩnh Vũ mà nói rất quan trọng, đối với Thường gia quan trọng hơn, kính xin các ngươi trả lại, không nên bởi vì chút chuyện này mà tổn thương hòa khí.
Ôn Thiên Thành đã khôi phục bản tính, ánh mắt xoay tròn trên thân thể lồi lõm của thiếu nữ:
- Huy Hoàng hoàng triều cùng Kim Bằng hoàng triều còn có hòa khí đáng nói? Ba tháng một hồi đại chiến, một tháng một hồi tiểu chiến, hàng ngàn năm qua chết và bị thương bao nhiêu người. Đừng liếm mặt kêu gào ở đây, mất đồ trong Vạn Kiếp Sơn còn muốn trở về, ấu trĩ không? Đổi lại là các ngươi cướp đồ của chúng ta, sẽ chủ động trả lại sao?
Thiếu nữ kia rất chán ghét ánh mắt Ôn Thiên Thành, lạnh lùng nói:
- Mất đồ, chúng ta nhận! Nhưng thứ bị người ta cưỡng bức cướp đi, chúng ta sẽ lấy lại!
- Tần Mệnh ở trong Vạn Kiếp Sơn, các ngươi đi tìm a, ở chỗ này hét lên cái gì. Chúng ta không phải thân thích của Tần Mệnh, chuyện của hắn, chúng ta mặc kệ!
Xa xa có người quát:
- Rốt cuộc có đánh hay không? Còn chưa tới hai canh giờ nữa sẽ tiến vào Thiên Vương Điện!
Lang Vân lăn lộn trong đám người, hận không thể bọn họ đánh nhau, tốt nhất là chờ Tần Mệnh tới rồi mới đánh. Hắn muốn đoạt lại Tam Xoa Kích, bằng không trận chiến phong Vương không có nửa điểm phần thắng.
Vũ Văn Hồng Nghị nói:
- Tần Mệnh lấy đi thứ không nên lấy, món đồ kia đối với Thường gia quan trọng, quyết không cho phép bỏ lại ở bên ngoài. Thường gia ở quân đội Huy Hoàng hoàng triều ta có bao nhiêu trọng lượng, các ngươi rất rõ ràng, không nên bởi vì một kiện bảo khí, dẫn phát một trận chiến tranh.
- Ngươi là đang uy hiếp?
- Tình cảnh hiện tại của Hoàng triều Kim Bằng các ngươi không có thoạt nhìn nở mày nở mặt như bề ngoài, các nước xung quanh đều đang mài đao thật sắt, nếu lúc này có người khơi mào nổi lên chiến tranh, các nước khác là xem kịch sao? Hay là chọc vào một cước? Huyễn Linh Pháp Thiên là một thứ tốt, ta nghĩ tất cả mọi người đều muốn chia một muỗng canh.
- Kim Bằng hoàng triều chưa từng e ngại khiêu chiến, trước kia như vậy, hiện tại lại càng như vậy.
Đường Thiên Khuyết kỳ quái, Tần Mệnh đến cùng cướp bảo bối gì của người nọ, xem ra thật sự rất đặc biệt, bằng không sẽ không để cho Vũ Văn Hồng Nghị tự mình ra mặt, không để ý trường hợp không để ý đến mặt mũi uy hiếp cưỡng ép.
Lúc này, một tiếng gào thét từ bầu trời xa truyền đến, xuyên kim liệt thạch, có kết cấu kim loại, lộ ra hung mãnh.