Thanh âm lạnh lùng của Tần Mệnh giống như hàn khí từ trong hang băng bay ra, làm cho các thí luyện giả tại nơi này hơi động dung, thật là một câu cuồng ngôn!
Đường Thiên Khuyết nở nụ cười, lần đầu tiên hắn cười thật như vậy, cười sảng khoái như vậy.
Vũ Văn Hồng Nghị chậm rãi nắm chặt tay, ánh mắt giống như lưỡi đao đâm vào mắt Tần Mệnh. Nhưng giơ tay ngăn cản mọi người phía sau, không đến mức bởi vì vài câu khiêu khích liền trực tiếp đánh nhau, lộ ra bọn hắn rất không có khí lượng.
- Lấy đồ ra! Vật về nguyên chủ! Nếu không, cho dù ngươi ẩn nấp vào Lôi Đình cổ thành của ngươi, chúng ta vẫn có thể kéo ngươi ra ngoài.
Tần Mệnh quay đầu hỏi Lý Dần:
- Người này đầu vào nước, hay là nhét lông lừa, ta lấy cái gì của hắn?
Lý Dần dở khóc dở cười, có cần phải nói lớn như vậy không?
Thường Tĩnh Vũ đứng trong đám người quát mắng:
- Tần Mệnh! Ít giả ngu, đem Tịch Diệt Linh Tháp của ta giao ra!
Tần Mệnh a một tiếng thật dài:
- Thì ra là ngươi a, trực tiếp đứng ra nói rõ ràng, làm cho ta đều hồ đồ.
- Giao hay không!
Thường Tĩnh Vũ phẫn hận nhìn Tần Mệnh, đầu tiên là bị đánh, sau đó là bị phục kích, hiện tại còn trọng thương, cuộc chiến phong Vương là đừng hòng tham gia, điều này làm cho hắn vừa ảo não vừa phẫn nộ, đầy bụng tức giận muốn phát tiết.
- Tịch Diệt Linh Tháp đối với ngươi rất quan trọng?
- Rất quan trọng! Là chí bảo trấn tộc Thường gia chúng ta!
- Như vậy a…
Tần Mệnh mím môi trầm mặc một lát, xoay người đi về phía Hắc Phượng.
Thường Tĩnh Vũ thở phào nhẹ nhõm, muốn trở về! Muốn trở về rồi!
Sắc mặt Vũ Văn Hồng Nghị hơi chậm lại, chỉ cần có thể trả lại cái gì cũng dễ nói.
- Còn gì nữa không?
Tần Mệnh hỏi Hắc Phượng.
- Cái gì?
- Ngươi nói xem?
- Chỉ còn lại một chút.
Hắc Phượng miễn cưỡng nhún cánh, vứt bỏ một thứ từ trên lưng.
Tần Mệnh thăm dò bắt lấy, đặt ở trong tay, ha hả nở nụ cười:
- Bảo tháp sẽ không cho ngươi, thịt nướng của Tử Viêm Dực Hổ, muốn không?
Thường Tĩnh Vũ ngẩn ra, một cơn lửa giận trực tiếp nổ tung ở ngực, hơi thở gấp gáp, ngực bụng cuồn cuộn, một ngụm máu tươi tràn vào trong miệng, thiếu chút nữa liền phun ra.
- Khinh người quá đáng!
Vũ Văn Hồng Nghị giận tím mặt, một cỗ khí thế cuồng bạo phá thể mà ra, cuồng phong mãnh liệt.
Tần Mệnh mãnh lực triển khai cánh chim màu vàng, hai tròng mắt chợt hiện ra kim mang, khí thế cũng tăng vọt, phảng phất đột nhiên cao lớn hơn rất nhiều, hắn không sợ Vũ Văn Hồng Nghị, cầm kiếm chặn ngang:
- Hỏi rõ tình huống lại đến kiêu ngạo! Là Thường Tĩnh Vũ liên thủ Lỗ Cửu Dạ cướp ta, nhất định phải cướp Hắc Phượng của ta, chính mình không có bản lĩnh, chết Hắc Hổ, mất bảo tháp, hiện tại còn có mặt mũi muốn lại? Ta không trực tiếp giết hắn, coi như là cho Huy Hoàng hoàng triều ngươi mặt mũi, đừng cho mặt mũi không biết xấu hổ, các ngươi cũng không sợ quần hùng thiên hạ chê cười.
Cái gì?
Rất nhiều người biểu tình quái dị, đây là Thường Tĩnh Vũ cướp của Tần Mệnh? Không phải Tần Mệnh phục kích Thường Tĩnh Vũ?
Vũ Văn Hồng Nghị đều hơi biến sắc, quay đầu nhìn về phía Thường Tĩnh Vũ.
- Ngươi không nói với ta như vậy!
Khóe miệng Thường Tĩnh Vũ co giật, kiên trì hô to:
- Ta là đi mua! Sẵn sàng trả giá cao để mua! Ta mang theo thành ý, tùy tiện ngươi ra giá, ngược lại là ngươi, nhìn trên người ta có bảo bối, đột nhiên ra tay tập kích ta.
Tần Mệnh trào phúng nói:
- Mở mắt nói dối, ta thật nên giết ngươi, lột da mặt dày của ngươi làm áo giáp!
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong đội ngũ Huy Hoàng hoàng triều có người hỏi Lỗ Cửu Dạ.
Lỗ Cửu Dạ nhún nhún vai, không nói lời nào, chẳng khác nào biến tướng thừa nhận.
Xa xa lập tức vang lên tiếng cười thưa thớt.
Hài tử tội nghiệp, cướp bóc không thành, đụng phải cọng rơm cứng, ngược lại bị cướp.
Vũ Văn Hồng Nghị hung hăng đảo mắt nhìn Thường Tĩnh Vũ, bất mãn việc hắn nói dối, nhưng Tịch Diệt Linh Tháp là trọng bảo Thường gia, nhất định phải lấy về. Hắn thoáng thu liễm khí thế, ngữ khí chậm lại:
- Chúng ta có thể chuộc lại Tịch Diệt Linh tháp, ngươi ra giá đi.
- Vô giá!
- Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hiện tại chúng ta nguyện ý ra giá, thương lượng thế nào cũng được, đừng đợi đến khi chúng ta không muốn ra giá, ngươi hối hận cũng không có cơ hội.
- Đây là hoàng tử của Huy Hoàng hoàng triều? Thật là đủ lợi hại, đe dọa cũng không nhìn nơi nào một chút. Một câu, không bán! Nhà ta ở Lôi Đình cổ thành Bắc Vực Kim Bằng hoàng triều, tùy thời hoan nghênh ngươi đến làm khách. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, Linh Yêu dã thú Bắc Vực chúng ta rất nhiều, lúc đi nên chuẩn bị sẵn sàng, đừng không để ý lại cho dã thú ăn, xương cốt cũng không còn.
Tần Mệnh càng sẽ không giao ra Tịch Diệt Linh tháp, nếu như chỉ là bảo bối bình thường, ra giá là có thể bán, nếu là bảo bối vô cùng trân quý, như thế nào cũng phải trở về nghiên cứu, mình không thể dùng liền cho gia đình và bằng hữu, người nhà bằng hữu không thể dùng liền bỏ vào trong bảo khố giữ lại.
Những người khác đều ôm vai xem kịch hay, hứng thú đánh giá Tần Mệnh, tiểu tử này đủ cứng rắn a, chính là không biết thực lực có cứng rắn như tính tình của hắn hay không.
Vũ Văn Hồng Nghị nắm chặt tay, cuối cùng hỏi:
- Ngươi chỉ có một cơ hội, ta ra giá cao, mua Tịch Diệt Linh Tháp trong tay ngươi.