- Vẫn là một câu như vậy, không bán!
Ôn tồn mới có thể thương lượng tốt, chỉ với thái độ của các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bán.
- Tần Mệnh...
Thường Tĩnh Vũ đang muốn quát mắng, kiếm phong của Tần Mệnh đột nhiên chỉ vào đầu hắn:
- Mất bảo bối không đáng sợ, đừng đem mặt mình mất sạch. Đây không phải là chợ, đừng nhúc nhích liền hét lên, cũng không phải muốn mua cái gì là có thể mua. Tịch Diệt Linh Tháp cho dù ném xuống biển, cũng tuyệt đối sẽ không cho ngươi, đây chính là kết quả ngươi cướp bóc của ta.
Thường Tĩnh Vũ tức giận cả người run rẩy.
Vũ Văn Hồng Nghị tức giận, chưa bao giờ có ai dám cuồng với hắn như vậy.
- Trận chiến phong Vương sắp bắt đầu, kẻ địch càng nhiều thua càng nhanh. Nếu ngươi không muốn đối địch với tất cả người của Huy Hoàng hoàng triều ta, liền đem Tịch Diệt Linh Tháp giao ra. Điều kiện ta nói vẫn có hiệu lực như cũ, tùy ngươi ra giá như thế nào, chỉ cần ta có thể ra giá, đều sẽ tận lực thỏa mãn.
- Có thể ngươi hiểu lầm, ta không phải tới phong vương liệt hầu, ta tới cùng anh hào các nơi luận bàn hội võ. Ta tự biết chính mình, sát tính quá nặng, không có khả năng phong Vương, càng không muốn phong Vương.
Tần Mệnh cố ý nói cho bọn người Đường Thiên Khuyết nghe, ít nhất cũng thể hiện tư thái đoan chính. Để tránh sau khi vào Thiên Vương Điện chịu địch sau lưng, ngay cả Đường Thiên Khuyết cũng tạo phiền toái cho hắn.
Đám người Đường Thiên Khuyết rất hài lòng với thái độ của Tần Mệnh, nói ngược lại cũng đúng, Tần Mệnh sát tính quá nặng, thật đúng là không thích hợp với điều kiện của Thiên Vương Điện.
Vũ Văn Hồng Nghị trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi là rõ ràng muốn đối nghịch với chúng ta?
- Xin ngươi làm rõ một chuyện, là Thường Tĩnh Vũ đến cướp của ta, không phải ta chủ động trêu chọc hắn. Muốn lấy lại đồ, ít nhất cũng có thái độ, các ngươi như vậy, đừng mơ tưởng!
Những người khác đều đang xem kịch, nhỏ giọng hỏi Tần Mệnh rốt cuộc có lai lịch gì, lại dám khiêu chiến với Huy Hoàng hoàng triều, nửa bước không nhượng!
Lỗ Cửu Dạ ho nhẹ vài tiếng, nói về phía trước:
- Tần huynh, theo lý là như vậy, nhưng chuyện không phải là như vậy...
- Lý là lý như vậy, chuyện cũng là chuyện như vậy.
Tô Kỳ Tuyết đều nhịn không được:
- Đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
- Còn muốn đánh tiếp? Ta phụng bồi!
Lúc này bên trong Thiên Vương Điện đột nhiên đi ra một người, xa xa cười:
- Tần huynh! Rốt cuộc cũng chờ được ngươi rồi!
Thị vệ Thiên Võ điện tách ra một đường, một thiếu niên phiêu dật nho nhã, mặc cẩm y bước nhanh ra, mặt mỉm cười, đi về phía Tần Mệnh.
- Lục Ngai?
Tần Mệnh nhận ra người tới, có chút kinh ngạc, bất quá cẩn thận một nghĩ lại cũng không kinh ngạc.
- Ah! Tiểu Ngai? Đã lâu không gặp, hóa ra ngươi sống ở đây, sớm biết không phiền phức như vậy.
Hắc Phượng lập tức từ trên cao rơi xuống, nóng bỏng đến gần.
- Thiên Vương Điện có quy củ, các ngươi nhất định phải tự mình đi tới nơi này, người ngoài không thể nhúng tay. Ta đã chờ đợi ngươi trong một thời gian dài, đi đi đi, mời vào trong.
Lục Ngai nhiệt giữ chặt cổ tay Tần Mệnh.
- Bây giờ vào? Không phải còn hai canh giờ nữa sao?
- Có thể thay đổi a.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Tần Mệnh chỉ chỉ Nguyệt Tình cùng Bạch Tiểu Thuần.
- Chúng ta đi cùng nhau.
- Tất nhiên, bằng hữu của ngươi là bằng hữu của ta.
Lục Ngai rất nhiệt tình, hướng về phía đám thủ vệ bày ra lệnh bài do gia gia hắn tự mình làm, đám thủ vệ chỉnh tề lui về hai bên, ý bảo mời vào.
- Chờ một chút!
Thường Tĩnh Vũ ngăn cản bọn họ, không thể để Tần Mệnh cứ như vậy mà đi:
- vV sao Tần Mệnh có thể vào, vì sao chúng ta không thể?
- Tần Mệnh là khách quý của Thiên Vũ điện chúng ta! Ngươi là ai?
Lục Ngai cho người khác sắc mặt cũng không gì tốt.
Hắc Phượng ném chân Tử Viêm Dực Hổ nướng đến trước mặt Thường Tĩnh Vũ:
- Chúng ta đợi lát nữa, tiễn ngươi.
- Mời!
Lục Ngai lần nữa giơ tay lên, dẫn Tần Mệnh, Nguyệt Tình, Bạch Tiểu Thuần vào Thiên Võ Điện.
Thí luyện giả bên ngoài đều trợn tròn mắt, cái gì đây? Sao còn có người đi ra nghênh đón!
Đám người Vũ Văn Hồng Nghị trở nên khó chịu, chúng ta nơi này đang giáo huấn đây, như thế nào lại xuất hiện một người của Thiên Vũ điện?
Biểu tình đám người Đường Thiên Khuyết bọn họ càng thêm đặc sắc, Tần Mệnh thế nhưng lại quen biết người của Thiên Võ điện? Quan hệ này cũng không chỉ đơn giản như là quen biết nhau, rõ ràng là có giao tiếp lớn. Bọn họ rốt cục cũng hiểu được vì sao Tần Mệnh lại biết Vạn Kiếp Sơn, vì sao lại tới nơi này tham gia cuộc chiến phong Vương.
- Hắc hắc... Thật đặc sắc...
Có người cố ý huýt sáo về phía Huy Hoàng hoàng triều.
- Làm sao bây giờ?
Thường Tĩnh Vũ ảo não, trơ mắt nhìn Tần Mệnh chuồn mất.
- Trên chiến trường phong Vương thu thập hắn.
Vũ Văn Hồng Nghị sẽ không bỏ qua như vậy, bất kể là vì Thường Tĩnh Vũ, hay là vì Tịch Diệt Bảo Tháp, hay là bởi vì thái độ của Tần Mệnh, hắn cũng sẽ không quên như vậy.
Đám người Tần Mệnh đi theo Lục Ngai vào cánh cửa khổng lồ hùng vĩ, vào Thiên Vương Điện điện như tiên cảnh.
- Có thực sự thích hợp không? Đừng vì ta mà phá vỡ các quy tắc.
- Trước một hai canh giờ không sao cả, yên tâm đi, sẽ không có việc gì.
Lục Ngai lắc lắc lệnh bài trong tay, mỉm cười nói:
- Là lệnh bài gia gia tự mình đưa.