- Ha ha...
Thường Tĩnh Vũ cười to hai tiếng, lại cưỡng ép ngừng lại, cả khuôn mặt đỏ bừng, thân thể chợt co lại. Lại để cho ngươi vừa rồi cuồng, cái gì đầy cấp, cẩu vật! Tâm Ma mạnh mẽ như vậy, hiện tại đốt không chết được ngươi, tương lai cũng sẽ hủy ngươi.
Kim Thổ đều nhìn nhiều lại chỗ Tần Mệnh, lại nhìn ‘ngọn lửa nhỏ’ trước mặt mình, bỗng nhiên cảm giác mình vẫn là rất thiện lương nha.
Tần Mệnh nhìn xem cây đèn bùng cháy hừng hực, bất đắc dĩ. Đổi một chiếc càng mạnh hơn rồi, tìm ai nói rõ lí lẽ đây.
Nguyệt Tình bắt đầu lo lắng, những Tâm Ma này chẳng lẽ là những cái kia ‘bóng mờ’ ở sâu trong nội tâm Tần Mệnh?
Nếu thật là như vậy, sao hắn có thể vượt qua?
Nguyệt Tình cùng Tần Mệnh lớn lên, từ lúc còn nhỏ, đến Thanh Vân Tông, lại đến bây giờ, hẳn là hiểu rõ Tần Mệnh nhất rồi. Tại thời kỳ mấu chốt tính cách hắn phát dục, tâm trí thành thục, đúng là giai đoạn hắc ám nhất, hàng loạt dân trong thành bị tàn sát, nhà tan, người chết, ẩu đả, khi dễ, nhớ nhung cùng sợ hãi, khiến cho cuộc sống của hắn đột ngột biến đổi. Mặc dù Tần Mệnh sống qua được đoạn thời gian đó rồi, nhưng lại cũng không có nghĩa là quên lãng, hắn chỉ là đè chúng xuống. Nếu như bị ngọn đèn cưỡng ép câu dẫn ra, lại hội tụ đến cùng một chỗ bộc phát, Tần Mệnh... Làm sao đỡ được?
- Có thể chứ?
Nguyệt Tình giữ chặt tay của Tần Mệnh.
- Thử xem đi.
- Đợi ngươi trở lại.
Các lão nhân lớn tiếng tuyên bố:
- Một canh giờ khảo nghiệm, hiện tại... Bắt đầu...
Bảy mươi sáu người phân tán ngồi trên các đài đá khác nhau, ánh lửa thiêu đốt giống như bóng ma ác ma, bao phủ tất cả mọi người trước mặt chúng.
Dần dần...
Bọn họ lâm vào thế giới ác mộng, đầu tiên là mê mang, sau đó là trầm luân, cuối cùng quên đi chân thật cùng hư ảo.
Đây là uy lực của ngọn đèn, đưa tất cả bọn họ vào thế giới sâu thẳm bên trong mình.
Những người như bọn họ đều có thể đại biểu cho thế hệ mới của khu vực mình, bọn họ cường đại, bọn họ kiêu ngạo, khát vọng của bọn họ đối với thực lực đặc biệt mãnh liệt, nội tâm bọn họ cũng nhất định tồn tại các loại chấp niệm.
Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, tâm cao khí ngạo, trong bọn họ cũng nhất định ở những lúc nào đó trong quá khứ, sẽ vì để đạt được mục đích, vì để càng nhiều trưởng thành, mà không từ thủ đoạn, hoặc là làm ra càng nhiều chuyện người thường khó có thể hiểu được.
Bọn họ đã đứng ở đỉnh kim tự tháp của khu vực mình, nghênh đón ánh mắt ngưỡng mộ của gia tộc, thậm chí ngưỡng mộ của người ngoài, khát vọng trở nên cao hơn cường đại hơn, kỳ thật cũng sợ mất đi vinh dự có được, sợ thực lực thoái hóa.
Trong quá trình trưởng thành của họ, quá nhiều sự kiện đã được lắng đọng, quá nhiều cảm xúc bị đè ép, cũng có quá nhiều bí mật không được biết đến, một số thậm chí không biết chính mình. Bởi vì tuổi trẻ, bọn họ càng đặc nhiều tinh lực là tu võ cùng trưởng thành, là đang tìm kiếm cơ duyên, dần dần quên đi những tai họa ngầm, càng không biết cách xử lý chúng.
Hôm nay, ngọn đèn tỏa sáng, chiếu sáng bóng tối. Bảy mươi sáu tân binh này lần đầu tiên đối mặt với nội tâm của mình, lần đầu tiên tập trung xử lý chấp niệm nội tâm, đối với bọn họ hiện tại, cùng với tương lai, đều là cơ hội trân quý.
Tần Mệnh lâm vào mộng cảnh, ý thức hoàn toàn trầm luân, đã không biết mình đang ở trong hư vọng.
- Mệnh nhi, ngẩn người cái gì vậy?
Một phụ nhân nhu mỹ đi qua quang ảnh, từ phía sau ôm lấy một nam hài bảy tuổi, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cao, ở trong bầu trời xanh thẳm, hai con mãnh cầm đang kịch liệt chiến đấu, lúc lên lúc xuống, lông vũ rơi rải rác, tiếng kêu trong trẻo vang vọng khắp mây trời.
Hài tử chỉ vào con mãnh cầm trên bầu trời:
- Mẫu thân, chúng ta có thể bay không?
- Hài tử ngốc, người không có cánh làm sao có thể bay?
Phụ nhân sủng nịnh khẽ vuốt ve gương mặt non nớt của hắn.
- Phụ thân nói, trở thành võ giả là có thể bay.
Hài tử ngửa đầu, trong mắt có tò mò, càng có khát vọng.
- Trở thành võ giả, sẽ làm cho con trở nên cường đại, nhưng muốn bay lượn, con cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.
- Mạnh hơn là mạnh hơn như thế nào.
Phụ nhân kéo tay hài nhi lên chỉ vào cái cây to lớn mạnh mẽ trong sân:
- Con bây giờ, tương đương với hạt giống của cái cây này, muốn trở thành một võ giả, có nghĩa là con phải từ hạt giống trở thành cây con, muốn bay, con phải phát triển cao hơn nó.
- Mẫu thân thì sao?
Hài tử ngửa đầu nhìn mẫu thân mình.
Phụ nhân cười nhẹ nhàng và ôm hắn vào lòng.
Hài tử bĩu môi bất mãn:
- Mẫu thân, con bảy tuổi rồi, con lớn rồi, đừng ôm con nữa.
Phụ nhân chạm mũi hắn và cười:
- Mặc kệ con bao nhiêu tuổi, ở trước mặt ta con vẫn chỉ là một hài tử.
Hài tử đưa tay ra để nắm lấy cành cây lắc lư trên cây:
- Con phải làm gì để trở thành một võ giả.
- Ăn nhiều, không kén ăn, tập luyện nhiều hơn, đi ngủ sớm, thức dậy sớm.
- Nói bậy, phụ thân nói rất khó.
- Ngươi tốt, mẫu thân sẽ được hạnh phúc.
Phụ nhân hôn lên cái má trắng trẻo của hài nhi.
Hài tử nghiêng đầu nhìn mẹ, kỳ lạ nói:
- Mẫu thân, sao ngài lại khóc?
Phụ nhân ôn nhu cười nói, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc đen bị gió thổi loạn của mình:
- Nhìn thấy Mệnh nhi của ta, ta rất hạnh phúc.
- Chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau a.
- Đúng vậy... Ta ở bên con mỗi ngày, ta... Vẫn luôn ở đây...
Phụ nhân mỉm cười ôm chặt hài tử, nước mắt rơi qua gò má.
- Mẫu thân, hôm nay ngài thật kỳ lạ.
Hài tử lau đi những giọt nước mắt cho mẫu thân, nhưn, lau rồi lại lau, hắn phát hiện bàn tay của mình dính đầy máu, và nước mắt của mẫu thân chuyển sang màu đỏ.