- Con phải phát triển thành một cái cây lớn, để trở nên mạnh mẽ, có thể chống lại gió táp mưa bão.
Phụ nhân mỉm cười, máu và nước mắt treo đầy má.
Hài tử nhìn tại bàn tay, lại nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía sân.
Tất cả mọi thứ, giống như đột nhiên biến thành màu đỏ như máu.
- Mẫu thân? Con sợ...
- Không sợ, ta vẫn luôn ở đây.
Phụ nhân muốn lau đi nước mắt, lại càng lau càng nhiều, nàng cúi đầu nhìn phía dưới, ba thanh đao nhọn xuyên qua thân thể, máu tươi tanh hồng theo mũi đao nhỏ giọt.
Hài tử hốt hoảng tránh ra:
- Mẫu thân... Ngài làm sao...
- Ta rất tốt, không sợ.
Phụ nhân muốn ôm lấy hài nhi, nhưng vô lực quỳ xuống đất, cười buồn bã, cúi đầu.
- Mẫu thân! Mẫu thân! Không, không, không... Không...
Hài tử hoảng hốt thét chói tai, run rẩy muốn đỡ mẫu thân dậy, nhưng thế nào cũng không kéo được, hai tay hắn dính đầy máu tươi, bất lực khóc lóc:
- Ai đến giúp ta... Ai đến cứu mẫu thân ta... Không, không... Mẫu thân...
Sắc trời càng ngày càng đỏ, cây cối chảy máu, mặt đất nứt nẻ, nhà cửa sụp đổ, cảnh tượng giữa trời đất kịch liệt biến hóa.
- Mệnh nhi…. Con ta... Ta rất nhớ con...
Phụ nhân thì thầm, với một nụ cười, nhưng cơ thể dần dần lạnh đi.
- Ta nhớ con... Con ta...
Hài tử ôm lấy mẹ, khóc bất lực, nước mắt rơi như mưa.
Không ai đến giúp đỡ, không ai đến cứu người.
Trong thế giới màu đỏ cô tịch hoang vu, chỉ có tiếng khóc thê lương của nam hài, vang vọng thật lâu.
..................
Thanh Vân tông phong cảnh tú lệ, tiếng cười nói vui vẻ, người đến người đi.
Một nữ tử xinh đẹp, một nam tử uy mãnh, ở giữa nắm tay một thiếu niên vui vẻ, một gia đình ba người đi trên bậc thang đá màu xanh.
Không ngừng có người đi qua bên cạnh, nhiệt tình chào hỏi.
Hài tử nhảy nhót ca hát những bài hát của hài tử.
Hắn, chỉ có năm tuổi.
- Mệnh nhi, đây là nơi tương lai con tu luyện.
- Thanh Vân tông! Một cái tên vĩ đại lại thần thánh, cũng là tông môn con phải bảo vệ cả đời.
- Con phải kiêu ngạo ở nơi này, cũng trong tương lai để cho nơi này vì con mà kiêu ngạo.
Nam tử uy mãnh cao lớn, khí vũ hiên ngang, thanh âm rất uy nghiêm, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía nam hài lại không che giấu được phần từ ái kia.
Phụ nhân kéo chặt vòng tay của hài tử và nhắc nhở cẩn thận không để buông.
- Nó còn nhỏ, hiện tại nói những thứ này nó không hiểu.
Hài tử ngẩng đầu lên:
- Con hiểu!!
Phụ nhân cười nhẹ:
- Con hiểu cái gì?
- Dù sao cũng hiểu. Phải không?
Hài tử ngửa đầu nhìn nam tử.
Nam tử cười lớn.
Khi bọn họ đi lên đỉnh núi, một số trưởng lão đã chờ đợi ở đó.
- Đây là Mệnh nhi sao? Đến đây để ta ôm nào.
- Tránh ra, ngươi cả người toàn cơ bắp, dọa người ta.
- Nói chuyện như thế nào đây, tiểu gia hỏa này tương lai chính là đệ tử thân truyền của ta, nào có đệ tử nào chê sư phụ nhiều thịt.
- Ha ha!
- Hách Liên trưởng lão, thật muốn thu Mệnh nhi làm đồ đệ? Ta sẽ nhớ kỹ a.
- Đó là tất nhiên! Chỉ sợ ngươi luyến tiếc a.
Người lớn nhiệt tình nói chuyện, hài tử giương đôi mắt to đen láy, tò mò nhìn bọn họ, bọn họ cũng thỉnh thoảng trêu chọc cậu hai câu, bầu không khí hòa hợp.
Một nam tử nho nhã từ trong điện các phía trước đi ra, tóc dài đến eo, tùy ý buộc lại, thoạt nhìn tao nhã, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, làm cho lòng người sinh ra hảo cảm.
- Đại trưởng lão!
Mấy vị trưởng lão cùng phụ nhân nam tử đều thu liễm nụ cười tươi, nghiêm túc hành lễ.
Đại trưởng lão đến trước mặt họ, liếc nhìn hài tử:
- Hắn là hài tử của ngươi?
Nam tử đối với đại trưởng lão rất kính trọng, vội vàng nói:
- Khuyển tử, Tần Mệnh!
Đại trưởng lão gật gật đầu:
- Chờ hắn tám tuổi, đưa đến Thanh Vân tông, ta chọn một trưởng lão tự mình bồi dưỡng.
Nam tử mừng rỡ, nắm tay phụ nhân, cùng nhau hành lễ với Đại trưởng lão:
- Đại trưởng lão ngài phí tâm.
- Nên làm. Mang vật đó tới chưa?
- Vật? Cái gì vậy?
Nam tử là lạ.
Ánh mắt Đại Trưởng Lão đột nhiên lạnh lùng:
- Vật ta an bài ngươi mang đến.
Nam tử và phụ nhân trao đổi ánh mắt:
- Chúng ta đã không nhận được lệnh a.
Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Nụ cười tươi trên mặt mấy vị trưởng lão khác cũng không còn, giật giật khóe miệng, lộ ra dữ tợn:
- Đừng giở trò.
Hài tử nhìn họ một cách kỳ lạ và không hiểu tại sao đột nhiên nghiêm túc.
Nam tử kỳ quái càng vô tội:
- Đại trưởng lão, chúng ta...
Phốc xuy!
Đại trưởng lão đột nhiên ra tay, lợi kiếm xuyên qua ngực phụ nhân, mũi kiếm thò ra từ phía sau, hơi run rẩy, rơi xuống máu.
Trước ngực, sau lưng phụ nhân nhất thời hiện lên huyết ấn đỏ tươi, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn lợi kiếm cắm xuyên qua thân thể.
- Ngươi......
- Đồ vật ở đâu!
Đại trưởng lão quát lớn, rút ra lợi kiếm, bộ mặt dữ tợn.
Ngực nữ tử máu chảy như đổ, quỳ mạnh trên mặt đất, nàng dùng hết sức lực cuối cùng, đẩy hài tử ra:
- Chạy... Mau chạy...
- Mẫu thân!
Nam hài kêu lên kinh hãi, lại bị đại trưởng lão quăng ra xiềng xích quấn lấy cổ họng, kéo hắn đi về điện các phía trước.
Điện các rõ ràng ở phía trước, lại giống như hắc ám thâm uyên vô tận.
Tiếng xích ào ào vang lên, hài tử giãy dụa kịch liệt, lại bị sợi xích siết chặt cổ họng, hắn há miệng, thống khổ duỗi tay, trong tầm mắt là hình ảnh mẫu thân ngã xuống, phụ thân bị giết.
- Không...
Tiếng kêu thê lương của hài tử vang lên, cực lực muốn đưa tay bắt lấy hình ảnh phía trước, nhưng mà... Trời tối, Thanh Vân tông đều tối, chỉ có một sợi xích, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, kéo hắn đi về phía bóng tối, đi thẳng... Đi thẳng...