Tần Mệnh hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn phía trên, sóng lấp lánh, thủy triều mênh ngang, làm loạn phiến thủy vực yên tĩnh này, động đến vực sâu vô biên này. Cuối tầm mắt, giống như có một bóng người, đang gọi tên hắn, tìm kiếm hắn.
- Tần Mệnh...
Thanh âm từ xa bay tới, quanh quẩn ở bên tai Tần Mệnh, xa xôi như vậy, lại quen thuộc như vậy.
Tần Mệnh quỳ xuống, nhìn, ngây ngốc.
- Tần Mệnh...
- Tám năm đau khổ đó, chàng không đơn độc, ta đã luôn luôn... Ta luôn ở bên cạnh chàng...
- Không ai vứt bỏ chàng.
- Chàng không có lỗi với bất cứ ai.
- Tám năm, có ta! Ta đang ở lại với chàng!
- Tần Mệnh...
- Chàng không cần phải gánh vác quá nhiều, càng không nhất thiết phải tự trách mình.
- Chàng có ta, ta sẽ ở lại với chàng, mãi mãi...
- Ta đang... Ta đang ở đây...
Một thân ảnh, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, nàng từ cuối thủy vực, bơi về phía Tần Mệnh.
- Nguyệt Tình…
Tần Mệnh nỉ non.
- Trở về... Trở về...
Nguyệt Tình muốn bơi đến gần Tần Mệnh, nhưng lại luôn giống như cách rất xa, nàng vươn tay, muốn kéo chặt Tần Mệnh, nhưng chung quy cũng không chạm tới được.
- Ta đã ở bên chàng, chàngkhông đơn độc.
- Trở về đi...
- Con đường sau này, cũng có ta.
Tần Mệnh nhìn Nguyệt Tình gần trước mắt lại mờ mịt xa xôi, thật lâu sau, hai mắt ngốc trệ động khôi phục một chút ánh sáng, hắn chậm rãi giơ tay lên, hướng về phía Nguyệt Tình.
Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, khi mười ngón tay siết chặt.
Nguyệt Tình kéo chặt Tần Mệnh, kéo về phía mình.
Rầm rầm!
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, họ rời khỏi vực thẳm và đứng trên những ngọn đồi.
Gió lạnh thổi mạnh gào thét, cỏ khô phập phồng, tiêu sái tịch mịch.
- Đi theo ta.
Nguyệt Tình kéo tay Tần Mệnh, đi về phía trước.
Thân thể Tần Mệnh rất lạnh, tâm cũng rất lạnh, nhưng bàn tay của Nguyệt Tình lại làm cho hắn ấm áp, hắn nhịn không được nắm chặt, nắm chặt, hoảng hốt bất lực nhìn xung quanh, mơ hồ, lại quen thuộc.
- Chúng ta đi đâu.
- Ở ngay phía trước.
Nguyệt Tình lôi kéo Tần Mệnh bước đi, đi rất xa, đi qua hoang dã, đi qua rừng rậm, đi qua cổ thành, giống như đi rất xa, lại giống như ngắn ngủi vài hơi thở mà thôi.
Một mộ phần, đứng một mình trong vùng hoang dã.
- Có biết đây là nơi nào không?
Tần Mệnh lắc đầu.
Nguyệt Tình thì thầm:
- Đây là trái tim chàng, thế giới của chàng. Người đã mất, đem bọn họ chôn ở chỗ này, chôn ở trong lòng. Ngẫu nhiên đến gặp, tế lễ vong nhân. Bọn họ sẽ luôn ở chỗ này, ở cùng chàng. Chàng có thể xây dựng một ngôi thành khác, canh giữ mộ phần cô đơn này. Tòa thành này, có thể ấm áp như mặt trời, cũng có thể phồn hoa gấm vây, tòa thành này, có thể hướng về phía trời xanh biển xanh, cũng có thể dựa lưng vào non xanh nước biếc. Đây là thế giới của chàng, tất cả mọi thứ được xác định bởi chàng.
Trái tim chàng, cổ thành của chàng, mộ phần của chàng... Vong nhân... của chàng.
Tần Mệnh hoảng hốt đi về phía mộ phần cô đơn:
- Mộ phần của ta... Vong nhân của ta...
Nguyệt Tình nhìn bóng lưng Tần Mệnh, ôn nhu khẽ nói:
- Con đường tương lai, chuyện tương lai, có ta cùng chàng, cùng đi, cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau đối mặt. Tám năm qua, ta không có từ bỏ. Tương lai, càng sẽ không... Ta... Chờ chàngtrở về...
Thân ảnh của Nguyệt Tình thản nhiên phiêu tán, biến mất trong gió lạnh.
Tần Mệnh lẳng lặng đứng, nhẹ giọng nỉ non:
- Chôn một ngôi mộ, chôn cất người đã khuất, xây dựng một tòa thành, canh giữ ngôi mộ cô đơn.
Gió lạnh, thổi bay cỏ khô, cát vàng đầy trời, cô độc tịch liêu.
Thật lâu sau... Nhật nguyệt luân phiên... Năm tháng trôi qua.
Tần Mệnh nặng nề quỳ gối trước mộ, hắn nâng cát lên, rải về phía mộ phần, hắn phất tay giơ cao, dựng lại bia đá, đổ xuống máu tươi, viết lên tấm bia.
Một tòa thành, ầm ầm đứng thẳng, vây quanh ngôi mộ cô đơn.
Sắc trời thay đổi, mây trắng tản ra, gió thổi qua hoang dã, thổi xanh một mảnh cỏ khô, thổi lên núi rừng hoa lá.
- Phụ thân, mẫu thân.
Tần Mệnh mỉm cười, nhưng nước mắt như mưa.
Phần còn lại phía trước, có hai người đang đứng, họ mỉm cười, đưa tay ra:
-... Không sợ... Chúng ta đều ở đây...
Tâm Ma Điện!
Đồng hồ cát cuối cùng đang chảy hết, đã có bốn mươi hai người từ trong mộng cảnh khôi phục, vượt qua tâm ma, ba mươi bốn người khác đang đắm chìm trong chấp niệm của mình, bị ác mộng truy đuổi, bao gồm cả Tần Mệnh.
- Đến lúc rồi.
- Tỉnh dậy đi, mau tỉnh đi.
- Ngươi có thể làm được! Ngươi không thể bị đánh bại bởi điều này a.
Rất nhiều người đứng ở trước mặt đồng bạn, thay bọn họ sốt ruột, không ngừng quay đầu lại nhìn cát mịn sắp chảy hết.
Bạch Tiểu Thuần đi tới trước mặt Tần Mệnh:
- Đã sắp kết thúc, hắn còn không được sao.
- Hẳn là nhanh thôi, chờ một chút.
Nguyệt Tình tin tưởng Tần Mệnh, hắn chỉ là bởi vì những gì trải qua thời thơ ấu, quá trọng thân tình, quá sợ mất đi, càng sợ lại trải qua sinh ly tử biệt. Lần này lại tập trung bùng nổ đến nỗi hắn đánh mất chính mình. Nếu như cho hắn chút thời gian, hắn có lẽ có thể tự mình vượt qua, nhưng bây giờ là ở Tâm Ma Điện, thời gian quá vội vàng.
- Chúng ta có thể chờ, thời gian không đợi.
Bạch Tiểu Thuần chỉ chỉ đồng hồ cát, lại nhìn ngọn lửa của Tần Mệnh vẫn tràn đầy như trước.
- Sắp đến giờ rồi, tâm ma nặng như vậy làm sao khắc phục được?
- Tần Mệnh có thể sẽ phải dừng lại ở Tâm Ma điện.
Đường Thiên Khuyết trong lòng rất phức tạp, một mặt cảm giác đáng tiếc, một mặt lại cảm thấy may mắn. Nếu Tần Mệnh phong Vương, đối với hoàng thất bọn họ mà nói, tuyệt đối không phải là tin tức tốt.