Két...
Cửa điện tự mình đóng lại, thế giới chỉ còn lại ánh sáng, không thấy rõ phương hướng, cũng không nhìn thấy bóng người.
Tần Mệnh cảnh giác đi về phía trước, dùng sức nắm chặt nắm đấm, ‘bá đạo’ là chiêu thức bảo vệ tính mạng còn sót lại của hắn, nếu như lại có chiến đấu, chỉ có thể liều mạng.
Đi tới lại đi tới, phía trước hình như xuất hiện ba hư ảnh.
Tần Mệnh âm thầm nâng lên tinh thần, toàn thần đề phòng, đi về phía bọn họ.
Ba bức tượng lão tăng, ngồi xếp bằng trong thế giới ánh sáng trắng xóa, chúng dường như đã ngồi ở đây hàng ngàn năm, già nua và yên bình, một người từ bi, một người bình tĩnh, một người nghiêm túc, bức tượng được chạm khắc sống động như thật, giống như những lão nhân thực sự ngồi hàng ngàn năm trước.
- Hài tử, chào mừng đến với Tam Tăng Điện.
Một Giọng nói già nua trong thế giới trắng xóa.
Tần Mệnh nhìn xung quanh, nhìn về phía lão tăng bên trái.
- Các ngươi là...
- Chúng ta thủ hộ tòa điện này, khảo hạch người từng trải.
- Cái này một điện, khảo hạch là cái gì?
Tần Mệnh hơi hành lễ với lão nhân.
- Đừng lo lắng, hãy ngồi xuống, hỏi ngươi ba câu hỏi. Chúng ta hài lòng, ngươi có thể đi đến Kính Tâm Điện.
Chỉ đơn giản như vậy sao?
Tần Mệnh ngồi xếp bằng xuống, cẩn thận quan sát chúng nó, nhưng nhìn không thấy năng lượng ba động, cũng không nhìn thấy sinh cơ, chúng giống như pho tượng, cũng giống như xác khô.
- Mỗi người một câu hỏi, chúng ta hỏi, ngươi trả lời. Không cần phải trả lời quá nhiều, hai câu là đủ, nhưng nếu muốn ngươi có thể suy nghĩ kỹ lại. Mỗi câu hỏi, ngươi chỉ có một cơ hội trả lời.
- Mời.
Tần Mệnh đoan chính thân thể, nơi này không cần chiến đấu nữa, làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mỗi lần phong Vương chi chiến đều có năm người đi vào nơi này, lại rất ít người đi ra ngoài. Ngươi có thể tưởng tượng những câu hỏi này đặc biệt như thế nào, hoặc, để trả lời sao cho họ hài lòng, quá khó khăn!
- Ngươi nghĩ gì về tử vong?
Thanh âm của lão tăng truyền vào tai Tần Mệnh, lại giống như bay vào linh hồn hắn.
Tử vong?
Tần Mệnh không nghĩ tới lại là vấn đề như vậy, trong ý thức không khỏi nhớ tới những gì đã trải qua, hiện tại, tương lai.
Trước đây? Sợ chết! Thực sự sợ chết! Hắn sợ mình chết ở Thanh Vân tông, sợ không thể nhìn thấy thân nhân nữa, sợ không thể cứu bọn họ ra khỏi khổ ải. Hắn sợ mình chết, càng sợ người thân chết.
Bây giờ? Sợ chết! Không còn mãnh liệt như trước, nhưng vẫn sợ tử vong. Hắn còn có trách nhiệm chưa hoàn thành, bảo vệ gia đình! Hắn muốn tạo ra hoàn cảnh an toàn hơn cho người nhà, cho dù tương lai mình chết, cũng sẽ có người bảo vệ bọn họ.
Tương lai? Không quan trọng, miễn là gia đình hắn ta an toàn, hắn ta không sợ hãi.
Tần Mệnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, châm chước từ ngữ:
- Màu vàng óng ánh nhuộm đầy con ngươi đen trắng, ngã xuống. Linh hồn không rời khỏi cơ thể chỉ có nhất niệm, về nhà.
Lão tăng kia không trả lời lại, vị lão tăng thứ hai hỏi:
- Ngươi đối đã với người yêu của ngươi thế nào.
Là hỏi người yêu? Hay là hỏi tình cảm? Tần Mệnh không rõ, nghĩ đến chính là Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình.
Nghĩ tới những thứ tốt đẹp, cũng nghĩ về tương lai.
Hắn theo đuổi cũng không phải hoa tiền nguyệt hạ, Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình cũng không phải.
Hắn hướng tới là chân trời xa xôi, Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình cũng là tìm kiếm võ đạo cực hạn.
Tất cả họ đều có một trái tim mạnh mẽ, nhưng cũng có một trái tim không bao giờ dừng lại.
Khi lão tăng hỏi người yêu, những thứ tốt đẹp trong lòng Tần Mệnh không phải là cả thành đào hoa, hai người một ngựa, cũng không phải giữa chữ có tranh, ngươi cười không tỳ vết, hắn nghĩ điều tốt đẹp là:
- Nắm tay đi đến chân trời, cộng võ quần hùng!
Lão tăng thứ ba nghiêm túc hỏi:
- Làm thế nào để đối đãi với một vương gặp nạn, chúng vương gấp rút tiếp viện.
Tần Mệnh trước kia cũng nghĩ tới những vấn đề này, nếu điều kiện Thiên Vương Điện lựa chọn vương hầu vô cùng hà khắc, vương hầu được chọn ra cũng không thể dùng để coi bọn họ là vũ khí chiến tranh, tuy rằng Lục Ngai nhắc tới sự kiện Tấn Vương – Thiên Phong hoàng triều đổi tên thành Thánh Võ hoàng triều, chuyện náo loạn đến thiên hạ đều biết, ồn ào huyên náo, nhưng chuyện năm đó khẳng định không đơn giản như vậy, có thể là có tình huống vô cùng đặc thù, chọc giận chúng vương.
Rất nhiều năm qua, vương hầu sắc phong tại Thiên Vương Điện vì sao đều là những người không có bối cảnh, hoặc là đến từ bí cảnh, mà người không có hoàng thất hoàng triều, chính là không hy vọng Thiên Vương Điện làm vũ khí của hoàng triều. Giống như ý nghĩ ‘phong vương liệt hầu’ được Thiên Vương Điện duy trì trong hoàng thất, căn bản là sai lầm.
Thiên Vương Điện cũng không thể chỉ huy chúng vương, chúng vương càng không thuộc về Thiên Vương Điện.
Các vị vua là bởi vì liên hệ với Thiên Vương Điện mà trở thành thân nhân, cho những người có khát vọng có thành tựu, chờ mong đi xa đến chân trời, cung cấp một phần trợ lực, tăng thêm mấy huynh đệ, nhiều hơn một phần tin tưởng.
Nếu vị vua nào chết, chúng vương sẽ điều tra kỹ lưỡng.
Tử vong bình thường, hoặc là tử vong trong chiến đấu công bằng, cũng không sao cả, bọn họ tuyệt đối không truy cứu, nhưng nếu bị hãm hại, hoặc là có âm mưu, đó là chuyện tuyệt đối không cho phép, chúng vương nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Tần Mệnh suy nghĩ xong, dùng một câu tàn nhẫn:
- Người không phạm ta ta ta không phạm người, nếu người phạm ta... Nhổ cỏ tận gốc.