Tam Vấn kết thúc, thế giới trắng xóa không có biến hóa, lão tăng giống như pho tượng ngồi ở trước mặt, càng không có đáp lại.
Tần Mệnh ngồi xếp bằng chờ đợi, tâm không gợn sóng. Hắn trả lời vấn đề cũng không cố ý lấy lòng, cũng không có ý đồ theo vấn đề của bọn họ mà phán đoán lão tăng chờ mong đáp án gì. Tòa Tam Tăng Điện này có thể ngăn cản vô số anh kiệt, khẳng định có chỗ gì đặc biệt, ở trước mặt bọn họ chơi trò, có lẽ sẽ phản tác dụng.
Nên nói đều đã nói, không cố ý không chần chờ, tự nhiên mà nói.
Đó là câu trả lời của ta, chờ đợi sự phán xét.
Thật lâu sau, thế giới trắng xóa rốt cục lại lần nữa vang lên thanh âm.
- Hài tử... Chúng ta đã xem qua tâm ma của ngươi...
- Tâm ma?
Tần Mệnh thoáng ngạc nhiên.
- Chúng ta là bấc đèn của Tâm Ma điện, những bấc đèn kia chính là chúng ta.
Thanh âm lại vang lên, từng câu từng chữ thấm vào tâm thần.
Tần Mệnh há miệng, tâm ma? Họ là bấc đèn tâm ma?! Họ đang đốt cháy chính mình, thắp sáng lòng người?
Giờ khắc này, Tần Mệnh bỗng nhiên có chút sợ hãi, Tam Tăng có thể gợi lên tâm ma, chẳng phải là có thể dò xét lòng người sao?
Khi ta vừa nói chuyện, họ đã theo dõi toàn bộ quá trình?
Hiểu rồi! Bọn họ nhìn căn bản không phải là ngươi trả lời cái gì, mà là nhìn toàn bộ hành trình! Họ nhìn vào không phải nói những gì, mà là nghĩ những gì!
Nếu có hơi lệch, hoặc là bất kỳ tâm tư giảo hoạt nào, đều sẽ bị nhìn thấy rõ ràng.
Những người có tâm cơ thâm trầm, nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Trách không được các hoàng tử hoàng triều chưa bao giờ thông qua Tam Tăng Điện, thì ra nhân quả kẹt ở chỗ này.
Thanh âm của ba vị lão tăng sâu kín bay lên:
- Đây là bí mật của Tam Tăng Điện.
Tần Mệnh hiểu được, đứng dậy cúi đầu:
- Tạ tiền bối!!
Bí mật nói ra, là bởi vì xem ngươi là người trong nhà rồi, điện này, thông qua!
Cuối thế giới trắng xóa, một cánh cổng màu đen ầm ầm mở ra, Tần Mệnh lần thứ hai cúi đầu, đi ra Tam Tăng Điện.
Tam Tăng Điện và Kính Tâm điện tiếp giáp nhau, đi ra khỏi thế giới trắng xóa, đi vào thế giới sơn hà rộng lớn.
Tần Mệnh đứng trên một vách núi ngàn trượng, vách núi giống như một con hùng ưng giương cánh, núi rừng hùng vĩ, khí thế hoành tráng, phảng phất như muốn phát ra tiếng gào thét chân thật, xung quanh có mây mù lượn lờ, ẩm ướt trong vắng. Đối diện vách núi, là một ngọn núi lớn, vách đá giống nhau, gần như được sao chép ra. Trên đỉnh vách núi, một thiếu niên đang đứng, đang bình tĩnh nhìn hắn.
Người này không phải là ai khác, đúng... là Tần Mệnh!
Tần Mệnh nhìn thiếu niên cách đó trăm thước, biểu tình dần dần nồng đậm.
Đây là Kính Tâm Điện?
Tòa điện này, sao chép ta?
Tần Mệnh triển khai hai cánh, Tần Mệnh đối diện cũng triển khai hai cánh.
Tần Mệnh chiêu ra Đại Diễn Cổ Kiếm cùng Vĩnh Hằng Kiếm, Tần Mệnh đối diện cũng sử dụng song kiếm, bất luận là kiếm thể hay là kiếm uy, đều giống như Vĩnh Hằng Kiếm cùng Đại Diễn Cổ Kiếm.
Tần Mệnh chăm chú nhìn đối phương, một lát sau, hắn thu hồi Vĩnh Hằng Kiếm, giơ tay nâng Tu La sát khí lên, ngưng tụ Tu La đao. Kết quả, hoàn toàn giống như dự đoán, Tần Mệnh đối diện cũng chiêu ra Tu La đao.
- Kính Tâm điện, chính là chiến đấu cùng mình?
Tần Mệnh trong lòng phát khổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, các ngươi thật sự biết chơi!
Trận chiến phong Vương cuối cùng, lại là chiến đấu cùng bản thân, một mình chiến đấu!
Đấu cùng Hắc Phượng, hắn không sợ hãi, đấu cùng Đường Thiên Khuyết, chiến ý của hắn cao ngất, đấu cùng quần hùng thiên hạ, hắn thẳng tiến không lùi.
Thế nhưng, đấu với chính mình?
Ta có, hắn đều có, có thể ngay cả tính cách, chỉ số thông minh, ý chí, kinh nghiệm chiến đấu vân vân, đều là hoàn toàn giống nhau, làm sao có thể thắng?
Tần Mệnh rất bất đắc dĩ, cũng không thể không thừa nhận Thiên Vương Điện chơi cao minh.
Thắng người khác không thể biểu hiện ra tiêu chuẩn, dù sao ai cũng có lá bài tẩy, xem lá bài tẩy của ai mạnh hơn, nhưng thắng chính mình? Tất cả đều rõ ràng chi tiết của đối phương, lại hiểu rõ tình huống của đối phương.
Đây thực sự là một thách thức!
Tần Mệnh rất bất đắc dĩ, chậm rãi thở ra, dùng sức nắm chặt Đại Diễn Cổ Kiếm, chỉ về phía mình đối diện.
Đánh một trận đầu tiên, thăm dò tình hình.
Không lâu sau khi Tần Mệnh xông vào Kính Tâm điện, trận chiến của Cuồng Võ điện thứ hai chính thức kết thúc, trong lúc toàn trường xen lẫn thán phục cùng ngoài ý muốn, Nguyệt Tình đánh bại Kỷ Hinh, đi về phía Tam Tăng Điện.
Thanh Thi kiếm điển, Thiên Tâm kiếm điển, hai đại truyền thừa kiếm điển triển hiện uy lực tại Cuồng Võ Điện, một trang giấy vàng trấn áp Kỷ Hinh, cường thế tập trung chiến cuộc.
Kỷ Hinh trọng thương, hôn mê trong tiếc nuối cùng không cam lòng.
Chiến thắng của Tần Mệnh, chiến thắng của Nguyệt Tình đều nằm ngoài dự liệu ban đầu của mọi người, khiến cho sáu người như Kim Thổ cảm thấy áp lực sâu sắc. Bọn họ hiểu được, ai cũng không đơn giản như bề ngoài, ai cũng có bí thuật ép dưới đáy hòm. Khinh thường kẻ địch, bại sẽ là chính mình!
Trận thứ ba, Kim Thổ nghênh chiến Hiên Viên Kỳ!
Bọn họ đều là thiên phú mãn cấp, một người là đệ tử của U Minh Vương, một người là truyền nhân của Trầm Tinh Vũ Lâm bí cảnh, diễn ra đại chiến đặc sắc tuyệt luân, lần lượt kích nổ toàn trường.
Sát tính của Kim Thổ, sự bình tĩnh của Hiên Viên Kỳ đều làm cho trận kịch chiến này bớt đi vài phần cuồng nhiệt như Tần Mệnh và Đường Thiên Khuyết, thị giác càng đặc sắc, làm cho người ta nhìn như say như mê.
Cuối cùng, Kim Thổ giành chiến thắng, áp đảo Hiên Viên.