Hô Diên gia chủ tự mình bày ra rượu ngon, ở trong thành phủ uống rượu hoan hô.
Cả thành đều đang ăn mừng, nhưng duy chỉ có Đường Ngọc Sương cao hứng không nổi.
Tần Mệnh lại được phong Vương? Hắn nặng sát tính như vậy, làm sao có thể phong Vương?
Thiên Vương Điện có bị mù không?
Đường Thiên Khuyết làm sao có thể bại dưới tay Tần Mệnh? Ngay cả Tam Tai Pháp Ấn cũng đã mở ra, cũng không thể khống chế được Tần Mệnh?
Còn có, Nguyệt Tình thế nhưng cũng cùng nhau phong Vương?!
Điều này so với tình huống phong Vương của Lý Vân Chương năm đó càng chấn động hơn, bởi vì hiện tại cả thiên hạ đều truyền Tần Mệnh và Nguyệt Tình là phu thê chưa lập thất. Bởi vì lần này ngay cả phong tam vương nhất hầu, quan hệ giữa Kim Thổ và Lãnh Vô Phong cùng Tần Mệnh và Nguyệt Tình khẳng định cũng sẽ rất tốt, so với những huynh đệ kết nghĩa kia còn không kém bao nhiêu, cứ như vậy, địa vị của Tần Mệnh ở cả hoàng triều chẳng khác nào một bước lên trời.
- Tỷ tỷ, phụ hoàng chỗ đó tới tin tức?
Đường Ngọc Chân đi vào trong phòng Đường Ngọc Sương, tâm tình của nàng cũng rất phức tạp, một mặt nàng thay Tần Mệnh cao hứng, không nhìn lầm người, thành tựu tương lai của Tần Mệnh nhất định sẽ không thể hạn chế, nhưng sự kiện phong Vương Tần Mệnh náo loạn quá oanh động, tất sẽ gia tăng áp lực cho hoàng thất, đem quan hệ hoàng thất và Bắc Vực vừa mới hòa hoãn náo loạn. Còn có nguyên nhân, hiện tại khắp thiên hạ đều truyền phu thê song vương, đã biến thành giai thoại rồi, cứ như vậy, hoàng thất tứ hôn thì sao? Ai là chính thất?
- Tới tin tức, Hoàng huynh, Hổ Uy nguyên soái, ba vị tộc lão, tự mình dẫn đội, đã ở trên đường tới Bắc Vực rồi.
Đường Ngọc Sương đem tình báo vừa tới giao cho Đường Ngọc Chân, mấy ngày trước còn đang suy nghĩ làm thế nào trừng trị Tần Mệnh, làm cho hắn hiểu được tự ý đến Vạn Kiếp Sơn là một loại khiêu khích đối với hoàng thất, nhưng hiện tại thì tốt rồi, hắn thế nhưng lại được phong vương, ở một mức độ nào đó mà nói, đã không còn hoàn toàn thuộc về Kim Bằng hoàng triều nữa.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi người Tần gia biết được ý nghĩa của phong Vương Tần Mệnh, hình như đối với hai vị công chúa hoàng thất các nàng không còn kính sợ như vậy, ngay cả tiệc mừng liên tục nhiều ngày cũng chỉ tới mời vài lần mang tính biểu tượng, căn bản không có thành ý.
Đường Ngọc Chân nhìn kỹ một chút:
- Như vậy... Được rồi … chứ?
- Chỉ cần nhìn thái độ của Tần Mệnh, hắn cường ngạnh, chúng ta liền cường ngạnh, hắn thỏa hiệp, chúng ta mới có thể tiếp nhận. Tần Mệnh hắn tuy rằng phong vương, nhưng Kim Bằng hoàng triều chúng ta cũng sẽ không sợ hắn! Nơi này là lãnh thổ Kim Bằng hoàng triều, nếu hắn muốn ở chỗ này, phải tuân thủ quy củ hoàng triều, bằng không, dọn ra ngoài!
Đường Ngọc Sương thật sự rất nôn nóng, từ khi bắt đầu gặp Tần Mệnh, mọi việc đều không thuận lợi, khắp nơi đều bị khống chế, lần này xa xôi vạn dặm đi tới Bắc Vực tọa trấn, nghĩ mọi biện pháp muốn khống chế tòa cổ thành này, hiện tại thì tốt rồi, một sự kiện phong Vương làm rối loạn tất cả kế hoạch của nàng.
- Chúng ta vẫn không nên cấp tiến như vậy, Tần Mệnh là loại tính cách ăn mềm không sợ cứng.
- Ngươi không cần phải nói nhiều, hoàng thất đã quyết định, liền rất rõ ràng các loại hậu quả. Tần Mệnh đâu? Hắn vẫn chưa về sao?
- Người Tần gia đã an bài người đi ra ngoài nghênh đón, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gặp được.
- Xác định? Có thể đã sớm trở về, cố ý giấu đi không gặp người?
- Tỷ tỷ, không nên nghĩ Tần Mệnh xấu xa như vậy. Hắn thực sự muốn sử dụng biện pháp của mình để bảo vệ thân nhân của hắn, ngươi cũng biết rằng lúc hắn còn nhỏ...
- Đừng nói nữa! Tỉnh dậy đi! Tần Mệnh bây giờ đã phong Vương, trong mắt sẽ không còn hoàng thất nữa, chuyện đầu tiên trở về chính là bỏ ngươi!
Sắc mặt Đường Ngọc Chân trắng bệch, rũ mi mắt xuống.
- Hắn... sẽ không đâu.
- Không? Chờ xem đi.
Huyết Tà Tông nghĩ cách cứu viện kéo dài tám ngày hơn , bình chướng sương mù rốt cục cũng tản ra , lộ ra hoàn cảnh thanh tú bên trong .
Đám người Tề trưởng lão ngồi vây quanh bệ đá , đang lục tục thức tỉnh , thoạt nhìn rất mệt mỏi , khuôn mặt của Cầu Lân còn có chút ngã vàng .
Yêu Nhi ngồi xếp bằng trên đài đá , cả người bịt kín bởi hai làn sương mù màu xanh đỏ , nở rộ sinh mệnh nguyên lực nồng đậm , một con hồ ly trắng tuyết đang nằm sấp trong ngực nàng , chợt lóe lên đôi mắt đen láy nhìn nàng , mười phần linh tính , tựa hồ rất lo lắng cho chủ nhân .
- Thế nào rồi?
Tần Mệnh bước nhanh đi vào , ước chừng đã chờ tám ngày , nhẫn nại muốn sắp mài sạch .
Tề trưởng lão lau mồ hôi trên trán:
- Thời kỳ nguy hiểm đã qua , nhưng khi nào thức tỉnh , phải xem Yêu Nhi .
- Cụ thể tình huống gì?
Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm .
- Linh hồn Thụ Yêu bị xóa bỏ , năng lượng bên trong cũng kéo ra một bộ phận , nhưng tình trạng thân thể Yêu Nhi rất tệ , chậm rãi điều dưỡng đi .
Tề trưởng lão nên làm cũng đã làm , những thứ khác thì phải xem Yêu Nhi . Dài tám chín tháng tra tấn , thân thể có bằng sắt cũng đều chịu không nổi , nữ oa này thế nhưng lại kiên trì đến bây giờ , vô cùng khó có được , hơn nữa ý thức cầu sinh vô cùng mãnh liệt , đối với Thụ Yêu mấy lần mãnh công quan trọng đều làm ra quyết đoán , lộ ra cổ cường thế lão luyện .
- Vất vả rồi , mời đến tông nghỉ ngơi .
Cầu Lân hiếm khi hạ thấp tư thế , khách khí mời mọc .
Tám ngày chinh chiến làm cho hắn chân thật nhìn thấy được Yêu Nhi nguy hiểm , trước đó hắn đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất , nhưng tình huống thực tế so với hắn dự đoán còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần . Nếu như không phải ba vị trưởng lão Thiên Vương Điện không xa xôi vạn dặm tới hỗ trợ , rất có thể Yêu Nhi sẽ bị Thụ Yêu khống chế , biến thành ‘kí chủ’ sống không bằng chết.