Đường Ngọc Chân vì Tần Mệnh kiêu ngạo, vì nam tử mình lựa chọn kiêu ngạo, nhưng tỷ tỷ thì sao? Có lẽ sẽ cảm nhận được thất bại, cũng có thể là hoài nghi đối với chính nàng.
- Xin lỗi? Nàng cảm thấy ta xin lỗi, nàng sẽ mỉm cười với ta? Quên đi. Ta cùng nàng xa không oán gần không thù, về sau nói không chừng sẽ không gặp mặt, ai cũng đừng quấy rầy ai, như vậy rất tốt.
Tần Mệnh không muốn trêu chọc Đường Ngọc Sương, điều kiện tiên quyết là nàng không làm ra chuyện gì làm tổn thương Lôi Đình cổ thành!
Đường Ngọc Chân lo lắng tỷ tỷ, đi vào trong viện Đường Ngọc Sương, gõ nhẹ cửa phòng, đi vào phòng.
Tần Mệnh nhún nhún vai, chuẩn bị rời đi.
Thị nữ Mật Nhi bỗng nhiên mạnh dạn đi ra:
- Tần thành chủ, ngài... Cùng công chúa...
- Ngươi là...
Tần Mệnh kinh ngạc nhìn thiếu nữ đi ra, vóc người không cao, nhưng lại xinh đẹp, tinh khiết thẹn thùng, một thân y phục màu xanh thoạt nhìn giống như một đóa hoa đang chớm nở, làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
- Ta là Mật Nhi, thị nữ bên cạnh công chúa.
- Công chúa các ngươi sau này sẽ ở đây.
- Thật tốt quá.
Các thị nữ đều chạy ra, vui mừng hoan hô, lại vội vàng che miệng lại, sợ quấy nhiễu Ngọc Sương công chúa cách vách. Các nàng liên tục hướng Tần Mệnh cảm tạ, vui vẻ trở về sửa sang lại phòng. Đối với các công chúa hoàng thất mà nói, có thể tìm được phò mã ưu tú lại có cảm tình, thật sự là cầu mong xa vời, nếu người tốt hơn nữa, sẽ càng khó khăn hơn. Các nàng rất vui mừng khi chủ tử nhà mình có thể ở lại Lôi Đình cổ thành, các nàng cũng rất thích nơi này, người Tần gia không có dáng vẻ cao ngạo như các thế gia khác, cũng không răn dạy người khác, cho dù làm sai cũng chỉ nhắc nhở hai câu, đối đãi với mỗi thị nữ đều rất hiền lành, quả thực giống như đối đãi với người nhà mình. Sống ở đây chưa đầy một năm, điểm này là những gì họ cảm thấy sâu sắc nhất.
Tần Mệnh vừa rời khỏi đình viện, liền ở bên ngoài đụng phải Yêu Nhi.
Yêu Nhi chắp tay sau lưng, cười xấu xa chớp chớp mắt:
- Không tệ nha, lại trêu đùa nữ tử, đem đường đường là công chúa đều thuần phục vâng lời rồi.
Tần Mệnh ngượng ngậm cười nói:
- Kìm lòng không được, không nhịn được.
- Là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon? Nói cho ta biết, hôn qua Nguyệt Tình chưa?
Yêu Nhi kéo tay Tần Mệnh, như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Tần Mệnh cầu xin tha thứ, kéo nàng đi về phía trước:
- Nhiều người nhìn như vậy, có chuyện chúng ta trở về phòng rồi nói.
- Nơi này đều là người nhà, nói một câu, hôn chưa?
- Đúng rồi, sao nàng lại ra ngoài?
- Đừng chuyển đề tài, nói đi! Có cái gì phải thẹn thùng, làm đều đã làm, còn sợ nhận a.
- Chuyện riêng tư như vậy, sao có thể tùy tiện lấy ra nói.
- Nếu không ta đi hỏi Nguyệt Tình?
- Được rồi được rồi, hôn qua.
- Thật sao? Hôn bao nhiêu lần? Mùi vị là gì?
- Được rồi được rồi. Ta còn chưa kịp đi gặp dì, đi với ta.
- Nhỏ giọng nói cho ta biết, sờ qua chưa?
- Quá đáng a.
- A, đỏ mặt rồi, sờ qua rồi?
- Cô nãi nãi, tha cho ta đi.
- Hai người các ngươi ở trong Đấu Thú cung bế quan bảy tháng, có làm chút việc khác không? Ví dụ như...
- Nàng lại như vậy, ta phải đem nàng đi dạy dỗ lại!
- Khanh khách, học rất nhanh nha, còn có thể chơi dã chiến a?
Tần Mệnh ôm lấy Yêu Nhi, trong tiếng cười dí dỏm của nàng đi cho đến khi sân cách đó không xa, đóng cửa viện lại, khẩn cấp bắt đầu chiến tranh nóng.
Bị lật sóng đỏ, tâm hồn thiếu nữ lay động!
Một phòng đều là mùa xuân!
Sắc trời dần tối, đàm phán hiệp nghị trong hội trường dần dần kết thúc, bởi vì Tần Mệnh ban đầu chủ động khiêm tốn, còn có chuyện thông gia, hoàng thất nơi đó biểu hiện ra thông suốt khó có được, cơ bản không phải là yêu cầu đặc biệt quá đáng, đều lựa chọn tiếp nhận, lưu loát chín mục lướn, mười tám điều chuẩn mực, còn có hơn ba trăm lời ước hẹn, ngắn ngủi nửa ngày liền định sẵn, toàn bộ đều rơi vào trên giấy.
Chuyện Tần Mệnh sẽ cùng Đường Ngọc Chân công chúa thông gia, làm cho cả tòa thành phủ náo nhiệt.
Thành chủ bọn họ lại muốn thành phò mã hoàng thất?
Tin tức này đối với bọn họ mà nói so với Thiên Vương Điện phong Vương chưa từng nghe qua càng kích động hơn.
Lý Linh Đại cùng mấy vị tộc lão cao hứng đều không khép miệng lại được, công chúa hoàng thất a, đây chính là công chúa hoàng thất, lại muốn gả đến Tần gia bọn họ, đây là vinh dự cỡ nào, quả thực chính là làm rạng rỡ tổ tông. Chỉ là nghe nói Tần Mệnh cự tuyệt đòi hai người, chỉ cần một người, làm cho mấy vị lão nhân tức giận không nhẹ, nếu như có thể cưới công chúa sinh đôi, Tần gia cùng Lôi Đình cổ thành ở cả hoàng triều đều có thể nâng thắt lưng lên.
Nếu như không phải Lý Linh Đại đè ép, mấy vị tộc nhân kia thật sự muốn quở trách Tần Mệnh, đại nam tử tam thê tứ thiếp rất bình thường a, sao đến nơi này giống như chịu ủy khuất.
Lý Linh Đại chuẩn bị tiệc rượu bày ra trong phủ, còn đến chỗ Hô Diên gia tộc mời mấy vị đầu bếp, cùng nhau vội vàng bày ra.
Nếu đã cùng hoàng thất thành thông gia, cũng không cần phải khẩn trương cái gì nữa, nhất định phải hảo hảo chiêu đãi.
Trên dưới thành phủ giăng đèn kết hoa, vui vẻ nói cười, lên đến người Tần gia, xuống đến thị nữ cùng thị vệ bình thường, đều cao hứng tràn ngập động lực, bọn họ đều rất may mắn năm đó ở trong Đại Thanh Sơn không có từ bỏ, tư vị khổ tận cam lai thật sự là quá tuyệt vời.