Thân thể mềm mại của Đường Ngọc Chân run rẩy, giống như cả người đều cứng đờ.
- Chấp nhận không?
Tần Mệnh ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Đường Ngọc Chân, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp, khẽ ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng thở dài, trước khi tới cũng không hạ quyết tâm, nhưng tại thời khắc Đường Ngọc Chân đứng dậy rời đi, hắn thật sự không đành lòng. Cũng đưa ra yêu cầu mới với hoàng thất, cưới Đường Ngọc Chân, nhưng không chấp nhận Đường Ngọc Sương, hơn nữa hôn kỳ phải định lại trong tương lai, nhưng hoàng thất có thể công bố tin tức này ra bên ngoài.
Lúc Tần Mệnh đề nghị thông gia, trong phòng trực tiếp an tĩnh, ngay cả Hổ Uy nguyên soái cũng lộ ra nụ cười tươi.
Quan hệ thông gia là mong đợi nhất của bọn họ, cũng là hài lòng nhất!
Trước trận chiến phong Vương, mục đích của thông gia rất đơn giản, chính là nhìn chằm chằm Tần Mệnh.
Sau trận chiến phong Vương, nếu như lại có thông gia, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Không phải vì trông chừng Tần Mệnh, mà là vì tuyên bố với hoàng triều thậm chí thiên hạ, Bất Tử Vương Tần Mệnh là con rể hoàng thất Kim Bằng! Là người một nhà! Tuy rằng Thiên Vương Điện cùng chúng vương không có khả năng bởi vì Tần Mệnh cùng hoàng thất thông gia, sẽ nghiêng về phía hoàng thất Kim Bằng, nhưng ít nhất sẽ làm cho trên dưới hoàng triều hiểu được, quan hệ giữa Tần Mệnh cùng hoàng thất, làm cho thế lực bên ngoài hoàng triều thoáng kiêng kỵ, càng làm cho thế cục Bắc Vực đang phức tạp biến thành ổn định.
Một câu thông gia, lập tức căng thẳng quan hệ hai bên, ngay cả đám người Cầu Lân bọn họ cũng lộ ra nụ cười, đây cũng là bọn họ chờ mong.
Ngay cả Bàng Chinh cũng nói thầm, rõ ràng là cưới một nữ tử là có thể giải quyết, nhất định phải náo loạn phức tạp như vậy.
- Ngươi hỗn đản!
Đường Ngọc Chân ôm chặt Tần Mệnh, khóc càng hung dữ.
Thăng trầm, buồn phiền vui mừng, giống như một giấc mộng.
Các thị nữ nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy ra, nhìn thấy một màn trong sân lại cuống quít lui về phòng, bám qua khe cửa sổ nhìn ra ngoài, lặng lẽ nghị luận đã xảy ra chuyện gì.
- Có thể ta sẽ rời đi thường xuyên, không thể ở lại với nàng, nàng có thể chấp nhận được không?
Tần Mệnh lau nước mắt cho Đường Ngọc Chân.
- Ừm.
Đường Ngọc Chân lệ rơi mông lung, dùng sức gật đầu, muốn cười lại muốn khóc.
Tần Mệnh nâng gương mặt đẹp đẽ lê hoa đái vũ của Đường Ngọc Chân, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, hoặc là thật sự xúc động, lại chậm rãi vùi đầu, hôn lên đôi môi thơm ngào ngạt hồng nhuận của nàng.
Trong đầu Đường Ngọc Chân một hồi trống rỗng, ngây dại, mày phượng nhướng lên, nhìn thẳng Tần Mệnh gần trước mắt.
Tần Mệnh hơi chua xót ôm hôn, khẽ liếm răng nanh của công chúa, chậm rãi cạy mở ra, giống như con rắn nhỏ linh hoạt, luồn vào trong miệng nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm vừa vui tươi vừa bối rối, hít sâu một hơi, càng hôn càng chặt.
Đường Ngọc Chân giống như là khí lực cả người đều bị hắn một hút khô, mềm nhũn vào trong ngực Tần Mệnh, gò má ngọc thẹn thùng đỏ ửng lên, ánh mắt ngốc trệ mê ly.
Các thị nữ trốn trong phòng giật mình che đôi môi đỏ mọng lại, vừa vui vừa xấu hổ, một bên vừa đẩy không nhìn, một bên vừa nhịn không được nhìn chằm chằm.
Tần Mệnh ôm chặt Đường Ngọc Chân, ôm hôn thật sâu, khẽ vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào. Ngay cả chính hắn cũng mê say, thân thể có một cỗ nóng bỏng đang chạy lên trên, thiếu chút nữa liền không kiềm chế được.
Cho đến khi một tiếng hừ lạnh nặng nề truyền đến, mới đánh thức đôi nam nữ đang say mê.
Đường Ngọc Sương hôm nay thật sự quá tức giận, vốn định cố nén tham dự ký kết hiệp định kế tiếp, nhưng nàng phát hiện mình cũng không có định lực mạnh như vậy, thật sự nhịn không được, tức giận rời đi, không nghĩ tới vừa mới đến trong viện, lại nhìn thấy một màn như vậy.
- Ngọc Sương công chúa, hiệp định đã ký kết xong?
Tần Mệnh ôm lấy eo liễu mềm mại của Đường Ngọc Chân, cười nhìn Đường Ngọc Sương.
- Có một số chi tiết chưa được xác định.
Đường Ngọc Sương bình thường lạnh lùng, hôm nay ngữ khí thái độ càng lạnh hơn, giống như là một mảnh sương lạnh bay vào xuân hạ.
- Đêm nay có yến hội, Ngọc Sương công chúa có hứng thú tham gia không?
- Ý tốt xin nhận.
Đường Ngọc Sương trở lại đình viện cách một bức tường.
Đường Ngọc Chân không đành lòng:
- Chàng đừng như vậy, tỷ tỷ ta kỳ thật không có ác ý, nàng chỉ là...
- Ta chưa bao giờ trêu chọc nàng, là nàng vẫn đối nghịch với ta ở khắp mọi nơi.
- Trong này có chút hiểu lầm, nếu không... chàng đi xin lỗi?
Đường Ngọc Chân hiểu rõ tỷ tỷ của mình nhất, thật sự không có ác ý, chỉ là những năm gần đây toàn bộ tâm tư đều đặt ở bảo vệ hoàng thất, thế cho nên đột nhiên một ngày nhìn thấy Tần Mệnh cùng hoàng triều không khí không hợp, liền bắt đầu đem hắn trở thành uy hiếp, lo lắng tương lai hắn làm loạn. Tần Mệnh biểu hiện càng bắt mắt, càng là khác loại, càng làm cho tỷ tỷ không có cảm giác an toàn, cũng càng muốn kiềm chế Tần Mệnh.
Nhưng ai ngờ, Tần Mệnh lại nhất cử phong vương ở Thiên Vương Điện, danh động thiên hạ. Vấn đề hoàng thất hiện tại phải suy nghĩ không phải là áp chế, mà là làm thế nào để phối hợp quan hệ giữa Tần Mệnh và hoàng thất. Náo tốt rồi, Tần Mệnh bây giờ chính là kiêu ngạo của Kim Bằng hoàng triều, cũng là một cỗ lực lượng Kim Bằng hoàng triều dùng để uy hiếp ngoại giới, nháo đến cứng đờ, Tần Mệnh có thể sẽ mang theo Lôi Đình cổ thành dứt khoát rời đi, đến nơi khác, trải qua cuộc sống an toàn giống nhau, mà hoàng thất Kim Bằng sẽ trở thành chuyện cười.