- Công chúa, chúng ta thật sự muốn thu dọn đồ đạc?
Trong đình viện sâu trong thành phủ, mấy vị thị nữ sợ hãi nhìn Ngọc Chân công chúa. Các nàng đều là thị nữ bên cạnh Đường Ngọc Chân, làm bạn rất nhiều năm, chưa từng thấy qua nàng hoảng hốt như bây giờ, giống như mất hồn, ngồi ở chỗ đó ngẩn người.
- Chúng ta rời khỏi hoàng cung bao lâu rồi?
Thanh âm Đường Ngọc Chân rất nhẹ, giống như lẩm bẩm.
- Hồi công chúa, sắp một năm rồi.
- Một năm rồi, đã đến lúc trở về.
- Nhưng chúng ta không phải...
Đường Ngọc Chân vô lực lắc đầu, nước mắt thấm ra khóe mắt, trượt xuống hai má. Nàng ở đây một năm, cẩn thận bảo vệ ước định yếu đuối kia, kết quả vẫn như cũ một giấc mộng trống rỗng.
Hắn đã phong vương, ta nên đi đâu?
Đã từng tốt đẹp, tương lai cuối cùng sẽ chỉ là ký ức.
Mà thôi...
Một bên tình nguyện.
Từ nay về sau, chỉ nguyện ngươi và ta, mỗi người đều khỏe mạnh.
- Công chúa điện hạ, ngài không sao chứ?
Các thị nữ nhìn đau lòng, lại không biết nên an ủi như thế nào.
- Ta không sao, các ngươi thu dọn đi. Có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, chúng ta nên đi.
Đường Ngọc Chân cố nén nước mắt, chịu đựng đau lòng.
Tỷ tỷ từng nhắc nhở nàng, công chúa hoàng thất đáng thương không phải là gả xa quê hương, trao đổi lợi ích, mà là động tình, loạn tâm.
Lòng không nhớ nhung, mới có thể thản nhiên đối mặt, cho dù là gả cho hoàn khố, cho dù là gả đến nơi khác, đều không sao cả. Nhưng một khi có vướng bận, chọc vào sợi gai, ngươi sẽ khó khăn chấp nhận số phận an bài, nhất định đau khổ cả đời, cho đến khi tàn lụi.
Đường Ngọc Chân nhẹ nhàng kéo cánh hoa rơi xuống, nâng trong lòng bàn tay. Oán ai? Oán trách bản thân ta!
Các thị nữ lặng lẽ đi vào phòng và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Công chúa đáng thương, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thế gian khổ não nhất chính là cái này. Tần Mệnh kia cũng thật là, tiếp nhận công chúa thì như thế nào? Khí chất cao quý, dung nhan hoàn mỹ, ta thấy còn thương, con cháu toàn hoàng thành đều si mê vì nàng, sao có ngươi thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Tần Mệnh thật sự chướng mắt công chúa? Hay là bởi vì công chúa là thân phận hoàng thất, hắn có băn khoăn?
Các thị nữ một bên vừa dọn dẹp, một bên vừa buồn bã. Các nàng là thị nữ bên cạnh công chúa, là muốn làm bạn cả đời, công chúa vui vẻ, các nàng sẽ vui vẻ, công chúa khổ sở, các nàng khẳng định sẽ không dễ chịu. Lần này rời khỏi Lôi Đình cổ thành, không biết tương lai muốn đi nơi nào. Là trang viên thế gia nào? Hay là phủ tướng quân nào? Hoặc là tông môn nào?
- Chúng ta có nên tìm Tần thành chủ nói chuyện không?
Một vị thị nữ nhỏ giọng nói.
- Mật nhi, đừng hồ nháo!
Các thị nữ khác vội vàng ngăn lại, ngươi thích hồ nháo! Tần Mệnh bây giờ là vương Thiên Vương Điện sắc phong, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật lãnh đạo đời mới, ngay cả hoàng thất cũng phái hoàng tử cùng nguyên soái đến đàm phán, nào phải là người mà mấy thị nữ chúng ta có thể nói là gặp là gặp.
- Ta chỉ nói một chút, nhìn các ngươi khẩn trương.
Thiếu nữ tên Mật Nhi bĩu môi, nhìn công chúa âm thầm thần thương bên ngoài, khẽ thở dài, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
- Ngọc Chân công chúa?
Tần Mệnh gõ nhẹ cửa viện, đi tới trong viện.
- Ừm?
Đường Ngọc Chân hoảng hốt, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác.
- Công chúa điện hạ? Không nhận ra?
Tần Mệnh cười khẽ.
Đường Ngọc Chân hoàn hồn, lau đi nước mắt trên khóe mắt, nhẹ cười khẽ:
- Còn chưa kịp chúc mừng ngươi. Trong lịch sử Kim Bằng hoàng triều, ngươi là người phong vương ở Thiên Vương Điện, ồ, còn có Nguyệt Tình cô nương. Nàng không trở lại với ngươi?
- Nàng ở lại Thiên Vương Điện tu luyện, sau khi đến Địa Võ Cảnh mới trở về.
Tần Mệnh nhìn vào trong phòng:
- Thu dọn đồ đạc?
- Đúng vậy, quấy rầy lâu như vậy, nên rời đi.
Đường Ngọc Chân duy trì nụ cười, làm cho mình thoạt nhìn rất bình tĩnh. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, giống như có hai bàn tay đang xé rách trái tim nàng.
- Thương tâm a?
Tần Mệnh đến gần Đường Ngọc Chân.
- Ta có thể hiểu, thật sự, ta đều hiểu, không có gì.
Đường Ngọc Chân không dám nhìn thẳng mắt Tần Mệnh, nàng sợ mình sẽ khóc ra. Trong lòng có một thanh âm thê lương đang thì thầm, vì sao? Ngươi chướng mắt ta như vậy sao?
- Họ đang thương lượng các chi tiết của thỏa thuận, nhưng có một điều cần phải được sự đồng ý của ngươi.
- Ngươi nói, ta cố gắng giúp đỡ. Hoàng thất kỳ thật không hy vọng nhất là đem quan hệ cãi nhau. Nếu như được xử lý tốt, ngươi là niềm tự hào của hoàng thất, hoàng thất nơi đó cũng mặt mày tươi sáng.
Tần Mệnh đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại của Đường Ngọc Chân.
Đường Ngọc Chân như điện giật rút về, hơi cúi đầu:
- Tần thành chủ, đừng như vậy.
Tần Mệnh lần thứ hai đưa tay, dùng sức nắm chặt:
- Nàng có phiền gả đến Lôi Đình cổ thành không?
- A?
Đường Ngọc Chân khẽ mở miệng ra, cảm giác hình như mình hoảng hốt, nghe sai lời.
- Là như vậy, ta yêu Yêu Nhi, ta cũng yêu Nguyệt Tình, có thể là có chút hoa tâm, nhưng ta thật sự rất yêu các nàng, cho dù tương lai thành thân, cũng sẽ không tồn tại chính thất trắc thất khác nhau. Ta nghe nói hoàng thất các ngươi rất để ý phương diện này, cho nên ta trước tiên đến trưng cầu ý kiến nàng, nàng nguyện ý gả đến Lôi Đình cổ thành không? Nơi này không có chính thất tiểu thiếp, cũng không có chủ thứ.
Đường Ngọc Chân bình tĩnh nhìn Tần Mệnh, mím chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt tràn ra.
- Đây là chấp nhận? Hay là từ chối?
Tần Mệnh cười khẽ, đưa tay ôm lấy Đường Ngọc Chân, ôm vào trong ngực.