- Để cho các vị chờ lâu.
- Một câu chờ lâu liền đuổi chúng ta đi? Bất Tử Vương điện hạ không giải thích?
Đường Ngọc Sương cắn nặng ba chữ Bất Tử Vương, ánh mắt lạnh như băng. Chúng ta chờ ngươi tám ngày, tiến vào ngay cả một câu giải thích cũng không cho?
- Một chút chuyện riêng tư. Không nghĩ tới các vị lại tới vội vàng như vậy, chờ lâu.
Tần Mệnh ngồi lên ghế mây, không để ý tới ánh mắt nghiêm khắc của Đường Ngọc Sương, đi thẳng vào vấn đề:
- Điện hạ, trước khi rời khỏi Thiên Vương Điện, ta đã nói với ngươi, không biết truyền cá nhân hoàng đế thế nào, hoàng thất là thái độ gì?
Hổ Uy nguyên soái mặt không chút thay đổi nói:
- Chúng ta muốn nghe thái độ của ngươi trước.
Bọn họ không thể chỉ nghe một mình Đường Thiên Khuyết nói, liền đưa ra quyết định quan hệ tương lai ổn định và thể diện của hoàng triều, cho nên lần này phái tới vị lão nguyên soái hắn này, còn có ba vị tộc lão hoàng thất chức cao vọng trọng, bọn họ muốn cùng nhau nghe Tần Mệnh nói như thế nào, nhìn tư thái cùng ý tứ của hắn.
Tần Mệnh bây giờ đã không còn là công thần của Huyễn Linh Pháp Thiên đơn giản như vậy, mà là hấp dẫn ánh mắt thiên hạ. Nếu như bọn họ cùng Tần Mệnh cãi nhau, chỉ có thể chọc đến bên ngoài cười nhạo, hơn nữa cười nhạo càng nhiều là hướng về phía hoàng thất Kim Bằng bọn họ.
- Đầu tiên, hoàng thất phải một lần nữa xác định rõ địa vị Lôi Đình cổ thành cùng ngũ tông Bắc Vực, chúng ta không muốn khiêu khích hoàng thất, càng không muốn làm chuyện nguy hại hoàng triều, chỉ hy vọng có thể độc lập càng tự do. Tiếp theo, chúng ta còn có thể hiệp trợ hoàng thất quản lý Bắc Vực, thủ hộ Huyễn Linh Pháp Thiên, chống đỡ ngoại địch. Thứ ba, Lôi Đình cổ thành cùng ngũ tông Bắc Vực hàng năm đều hướng hoàng thất tiến cống, về phần giá trị tiến cống, cần hai bên thỏa thuận.
Tần Mệnh đi ra điều thứ ba, biểu tình của đám người trong hoàng thất lập tức hòa hoãn.
Hoàng thất muốn gì? Muốn chính là thái độ, muốn càng là thể diện!
Tiến cống bao nhiêu cũng không sao cả, hoàng thất không thiếu chút tài nguyên kia, cho dù là tặng mấy gốc linh thảo cũng được. Nhưng tiến cống cho thấy một loại thái độ, tôn kính hoàng thất, là cho các thế gia hoàng triều và các đại ngoại vực nhìn.
Trước khi bọn họ đến vốn đã suy nghĩ, có thể để Tần Mệnh tiến cống với hoàng thất hay không, nhưng Tần Mệnh lại chủ động đưa ra, điều này thật không thể tốt hơn.
Tần Mệnh nhìn tông chủ Thanh Vân tông cùng tông chủ Tinh Hà tông, đây là hắn ở trên đường cùng ba vị tông chủ Cầu Lân thương lượng xong, còn chưa kịp thương lượng cùng hai vị tông chủ này.
Đám người Lý tông chủ bọn họ hiểu rõ quan hệ lợi hại, không phản đối, ý bảo Tần Mệnh toàn quyền làm chủ.
Tần Mệnh tiếp tục nói:
- Chúng ta vẫn luôn nhấn mạnh, Bắc Vực tuyệt đối sẽ không độc lập, càng không có ý đồ khác, bất kể là trước kia hay là hiện tại, thái độ cũng sẽ không thay đổi. Miễn là hoàng thất cho chúng ta sự tôn trọng đầy đủ, chúng ta cũng sẽ cung cấp cho hoàng thất sự duy trì tuyệt đối. Nếu tương lai hoàng triều gặp phải uy hiếp, cần Bắc Vực duy trì, chúng ta cũng sẽ làm hết sức mình, những thứ này đều có thể viết trong hiệp ước.
Tần Mệnh trước kia đã ký kết hiệp nghị với hoàng thất, nhưng theo hắn phong vương, địa vị Lôi Đình cổ thành hoàn toàn thay đổi, cơ bản có thể nói không còn thuộc về Kim Bằng hoàng triều nữa, cho nên một số hiệp nghị phải điều chỉnh lại. Cho dù là không cần sửa đổi điều lý, nhưng hiện tại một lần nữa đề xuất cũng là ý nghĩa khác nhau.
Đám người Hổ Uy nguyên soái kiên nhẫn lắng nghe, ít nhất theo thái độ hiện tại của Tần Mệnh mà nói, vẫn là rất tốt, không có khí thế bức người, cũng không có kiêu ngạo cưỡng cầu cái gì, hết thảy đều hợp lý, so với bọn họ chờ mong còn tốt hơn rất nhiều.
Ba vị tộc lão hoàng thất trước khi tới đã chuẩn bị tốt đàm phán, thật sự không được liền đóng cửa lại cãi nhau, kéo cổ họng tranh giành, tóm lại phải bảo vệ lợi ích hoàng thất, nhưng hiện tại thì tốt, tư thái Tần Mệnh làm cho bọn họ tràn đầy nhiệt tình chậm rãi yếu đi, cái này còn nói như thế nào? Trực tiếp không cần nói chuyện a! Đúng, tốt, thái độ là rất tốt.
Oán khí tám ngày nay đều chậm rãi tiêu tán.
- Còn có cái gì khác không?
Thái độ của Đường Thiên Khuyết đối với Tần Mệnh rất hài lòng, không vì phong Vương mà trở nên cao ngạo tự phụ. Nhưng hắn còn đang chờ Tần Mệnh nhắc tới một điều kiện trước kia, chính là nhất định phải rời khỏi hoàng triều!
Tần Mệnh ở hoàng triều một ngày, uy hiếp ở trong một ngày, chỉ có rời đi, mới có thể làm cho hoàng thất an tâm.
Bản thân Tần Mệnh thiên phú rất mạnh, lại là người trực tiếp khống chế Thập Bát Vương Tượng, hiện tại phía sau lại có chúng vương Thiên Vương Điện, tùy thời có thể xuất hiện bên cạnh hắn. Tần Mệnh bây giờ còn trẻ, không có nhiều ý nghĩ như vậy, nếu như tương lai một ngày nào đó đột nhiên thay đổi chủ ý thì sao? Chỉ có Tần Mệnh rời đi, hoàng thất mới có thể an ổn.
Nhưng điều kiện này lại có chút hà khắc, giống như là trục xuất, liền xem Tần Mệnh hiểu như thế nào.
- Trong vòng một năm, ta sẽ rời khỏi Bắc Vực, ngao du thiên hạ. Cuộc đời này, tuyệt đối không nguy hiểm cho Kim Bằng hoàng triều. Điều kiện tiên quyết, Kim Bằng hoàng triều thủ hộ Lôi Đình cổ thành, đối xử tử tế với ngũ tông Bắc Vực.
Ánh mắt đám người Đường Thiên Khuyết không sai biệt lắm, nếu Tần Mệnh đặt tư thái rất thấp, chúng ta cũng không cần phải mặc cả, có thể thương lượng cụ thể chi tiết.
Đường Ngọc Sương nhìn Đường Ngọc Chân trầm mặc, thế nào? Hắn có để ngươi trong mắt? Toàn bộ quá trình đi xuống, nơi nào đề cập đến hôn ước?
Đường Thiên Khuyết bọn họ không có tinh lực để ý tới tâm tư của hai vị công chúa, cũng sẽ không nhắc tới chuyện thông gia nữa. Lúc trước Tần Mệnh đã nghiêm khắc cự hôn, hiện tại hắn đã phong vương, cầm quyền chủ động, hoàng thất thật sự không tiện cưỡng cầu cái gì.
- Thân thể ta không thoải mái, đi trước.
Đường Ngọc Chân mỉm cười đứng dậy, yên lặng rời khỏi khách đường.
Một vị tộc lão hoàng thất nói:
- Chúng ta nói một chút ý kiến của chúng ta, đầu tiên chúng ta cung Tần thành chủ phong vương, lần này tới đây mang theo chút lễ mọn, tán gẫu biểu lộ tâm ý.
- Chờ một chút, ta còn có điều kiện.