Cầu Lân lắc đầu , ngay cả tông chủ Bách Hoa tông cũng dám đùa giỡn , ngươi cũng không sợ niêm phong Thổ Linh tông ngươi!
- Chào hỏi Tinh Hà Tông cùng Thanh Vân tông , mời hai vị tông chủ đến Lôi Đình cổ thành chờ đợi . Ta đoán không bao lâu nữa , đội ngũ hoàng thất sẽ đến Lôi Đình cổ thành đàm phán . Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình song song phong vương , chuyện này có thể trở thành vinh quang của Kim Bằng hoàng triều , cũng có thể làm cho hoàng thất xấu hổ , tùy thuộc vào bọn họ như thế nào .
Bên cạnh đài đá , Tần Mệnh yên lặng làm bạn , kiên nhẫn chờ đợi .
Khí tức Yêu Nhi bình thuận , điều dưỡng khí hải hoàn toàn mới , tìm kiếm sự cân bằng giữa Huyết Sắc Khí Hải và Lục Sắc Khí Hải , cũng đang điều chỉnh cảnh giới phi thăng lưu lại tai họa ngầm . May mà năng lượng trong thụ tâm ẩn chứa sinh mệnh nguyên lực khổng lồ , có thể dùng để điều dưỡng tổn thương , khôi phục khí huyết , cam đoan Yêu Nhi có thể thời khắc duy trì đủ lực .
Chờ thêm hai ngày nữa , cho đến sáng sớm ngày thứ ba , vào lúc bình minh , Yêu Nhi rốt cục cũng mở mắt ra , đôi mắt đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm rực rỡ như ngọc thạch .
Tảng đá trong lòng Tần Mệnh cũng rơi xuống , khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của nàng:
- Liên lụy rồi .
Yêu Nhi nhìn người trước mặt , lộ ra nụ cười tươi sáng , nàng vòng quanh cổ Tần Mệnh , dùng sức ôm chặt .
Ngàn lời vạn ngữ , hội tụ thành giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mi .
- Ta thực sự sợ rằng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy chàng một lần nữa , không bao giờ có thể ôm chàng lần nào nữa .
Tần Mệnh ôm chặt thân thể mềm mại run rẩy của Yêu Nhi , chôn sâu trong mái tóc mềm mại của nàng .
Lôi Đình cổ thành!
Đội ngũ hoàng thất do Bá Vương Đường Thiên Khuyết cùng Hổ Uy nguyên soái cầm đầu đã ở chỗ này chờ tám ngày, trong lúc đó tông chủ Thanh Vân tông cùng tông chủ Tinh Hà Tông lục tục đi tới nơi này, thế nhưng cũng không đợi được Tần Mệnh, ngay cả một chút tin tức cũng không có.
Không khí trong thành phủ rất khẩn trương, so với lúc trước hai vị công chúa đến càng khẩn trương hơn.
Lý Linh Đại và mọi người chưa từng thấy qua đại nhân vật cấp bậc như vậy, cũng không biết nên chiêu đãi như thế nào, ngay cả Hô Diên gia chủ kiến thức rộng rãi cũng có vẻ gấp gáp.
Hoàng tử cùng nguyên soái đích thân đến, khí thế uy nghiêm đặc biệt của thượng vị giả đè ép rất nhiều người không thở nổi, mà Tần Mệnh chậm chạp không trở về, làm cho đội ngũ hoàng thất âm thầm bất mãn, dần dần trở nên nghiêm khắc, cả tòa thành phủ đều bao phủ trong áp lực.
Nếu như không phải là hai vị Thánh Võ tông chủ Thanh Vân tông cùng tông chủ Tinh Hà tông tọa trấn, đám người Lý Linh Đại thật có khả năng liền hoảng hốt.
Đồ Vệ một ngày ba lần ra ngoài nghênh đón, nhưng chờ trái chờ phải chính là không đợi được tin tức, hắn cũng bắt đầu gấp gáp lo lắng có phải trên đường Tần Mệnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
- Nói rõ ràng! Tần Mệnh rốt cuộc ở đâu?
Hổ Uy nguyên soái nắm chặt tay vịn chiếc ghế gỗ ọp ẹp, từng vết nứt rõ ràng lan tràn, uy áp cường thịnh chen chúc trong phòng.
Đám người Lý Linh Đại chịu không nổi không khí trong phòng, sớm đã rời khỏi, chỉ có hai vị tông chủ bồi ở chỗ này.
- Chúng ta chỉ là có một số lời muốn nói với Tần Mệnh, không có ý đồ khác.
Đường Thiên Khuyết không hiểu vì sao Tần Mệnh lại giấu đi, chẳng lẽ là đang chuẩn bị đối sách gì? Hắn và Tần Mệnh rời khỏi Vạn Kiếp Sơn cùng một ngày, cho dù Tần Mệnh trên đường xảy ra chút tình huống nhỏ, cũng không đến mức kéo dài lâu như vậy, ít nhất so với hắn chậm hơn nửa tháng.
- Điện hạ, nguyên soái, không nên hiểu lầm, Bắc Vực chúng ta không có ý đồ gì, càng không dám chậm trễ, Tần Mệnh chậm chạp không trở về, thật sự là gặp phải tình huống đặc biệt.
- Trường hợp đặc biệt gì? Ngược lại nói ra a. Vì sao hai vị tông chủ các ngươi đều đã tới, tông chủ Huyết Tà tông đâu? Tông chủ Thổ Linh tông đâu? Tông chủ Bách Hoa tông lại ở đâu?!
Hổ Uy nguyên soái không giận mà uy, ngữ khí lộ ra một cỗ áp bách.
Tông chủ Tinh Hà Tông trầm giọng phản bác:
- Vậy ý của Hổ Uy nguyên soái, chúng ta đang có ý đồ gì? Trước khi các ngươi tới nơi này cũng không có chào hỏi, Tần Mệnh cũng không biết các ngươi sẽ đến, trên đường chậm một chút, xử lý chút chuyện, không bình thường sao? Hơn nữa, Tần Mệnh không có ở lại Thiên Vương Điện tu luyện mấy tháng, sau khi kết thúc liền trực tiếp rời đi, đã là biểu hiện thái độ của mình, các ngươi còn muốn như thế nào?
Bầu không khí vốn đã đè nén càng trở nên căng thẳng hơn.
Hô Diên gia chủ cười gượng hai tiếng, muốn hòa giải không khí. Nhưng bình thường linh hoạt khéo miệng, hiện tại lại thật không biết nên nói cái gì.
Một vị tộc lão hoàng thất sắc mặt u ám:
- Mặc kệ Tần Mệnh rốt cuộc có phải ẩn nấp hay không, chúng ta nhiều nhất chờ thêm hai ngày nữa.
Tông chủ Thanh Vân tông nói:
- Tần Mệnh là loại người gì, các vị lúc trước ở yến hội hoàng cung đều đã gặp qua, hắn không có khả năng cố ý không ra để các ngươi phơi ở chỗ này. Tất cả mọi người đều thông cảm cho nhau, Tần Mệnh hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là có chuyện quan trọng cần xử lý. Như vậy, ta thay Cầu Lân tông chủ bọn họ, nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập:
- Tần Mệnh đã trở lại! Đã vào thành!
Đám người Lý tông chủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử thúi này rốt cuộc đi đâu? Còn có Cầu Lân kia, sớm đã để cho chúng ta đến, chính hắn ngược lại, vẫn không lộ diện.
Đám người Đường Thiên Khuyết sắc mặt hơi chậm lại, dù sao tới nơi này cũng là nói điều kiện, cũng không muốn đem chuyện nháo quá cứng.
Không lâu sau, Tần Mệnh, Yêu Nhi, còn có ba vị tông chủ tiến vào thành phủ, sau khi trấn an người Tần gia, liền đi thẳng tới nơi này.
- Hừ!
Nhìn Tần Mệnh và Yêu Nhi cùng nhau đến, Đường Ngọc Sương hừ lạnh tại chỗ. Thì ra là chạy đến Huyết Tà Tông gặp tình nhân?
Tần Mệnh nhìn lướt qua mọi người trong phòng, mang theo nụ cười tươi tiến vào, lần lượt hành lễ chào hỏi.