Trên đường trở về thành phủ, Đường Ngọc Chân cùng Tần Mệnh dựa vào nhau đi ở phía trước, nhẹ giọng hỏi:
- Chàng muốn đi hải vực?
- Ừm.
Tần Mệnh đã đồng ý với Tàn Hồn trong khí hải, phải vượt xa hải vực, xuyên qua Cổ Hải, tìm kiếm cổ tộc của hắn. Cũng chờ mong có thể đi xa hơn, nhìn thấy lão gia tử, đi vào Tu La điện.
- Nơi đó rất loạn rất nguy hiểm.
Đường Ngọc Chân nhìn gương mặt tuấn mỹ kiên nghị của Tần Mệnh, nàng biết Tần Mệnh chí ở thiên hạ, muốn đi ngao du khắp nơi, nhưng không nghĩ tới hắn lại đi hải vực hỗn loạn mà nguy hiểm kia. Nơi đó không giống lục địa, là một thế giới mới hoàn toàn khác với nơi này, Kim Bằng hoàng triều ở nơi đó ảnh hưởng bằng không, không giúp được gì. Hơn nữa hải vực mênh mông, mênh mông vô hạn, một khi đi vào, giống như là đi trong sương mù, nàng muốn nhìn thấy Tần Mệnh cơ hồ không có khả năng.
- Chỗ đó rất hỗn độn, cũng càng tự do, không có nhiều ràng buộc. Nơi đó cường giả vi tôn, thích hợp để ta luyện tu võ nhất, ta rất khao khát cuộc sống như vậy.
- Khi nào đi?
Đường Ngọc Chân khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, rất muốn giữ Tần Mệnh lại, nhưng biết mình không giữ được hắn, ai cũng không giữ được.
- Nửa năm sau, cũng có thể một năm. Chờ ta tiến vào Địa Võ Cảnh, chuẩn bị xong sẽ rời đi.
- Bao lâu sẽ trở lại?
Tần Mệnh giữ chặt tay Đường Ngọc Chân:
- Nơi này là nhà, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
- Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi đều đi theo chàng?
- Nếu nàng muốn đi, chúng ta có thể cùng nhau.
Đường Ngọc Chân lắc đầu:
- Ta ở lại trông nhà, chờ chàng trở về. Các ngươi đi, không cần lo lắng cho nơi này. Có ta ở Lôi Đình cổ thành một ngày, cũng sẽ không có ai có thể thương tổn.
Tần Mệnh cảm động, nắm chặt tay Đường Ngọc Chân.
- Ta khao khát nơi đó, cũng có lý do không thể không đi.
- Ta hiểu. Miễn là chàng có thể nhớ rằng dù chàng đi bất cứ nơi nào, đi đâu, cũng sẽ có người nhà chờ đợi chàng. Chờ chàng một ngày nào đó đi mệt mỏi, đi trở lại, ta vẫn sẽ ở đây.
Đường Ngọc Chân không thích ứng với hải vực, cũng không muốn trở thành liên lụy của đám người Tần Mệnh, chỉ có thể an tâm ở lại chiếu cố Lôi Đình cổ thành. Đây cũng là việc duy nhất nàng có thể làm cho Tần Mệnh.
Đường Ngọc Chân cũng cầu mong không xa vời sớm chiều cùng nhau, ngươi nông ta nông, chỉ cần trong lòng người nàng thích có nàng, là đủ rồi.
Yêu Nhi bỗng nhiên từ phía sau đuổi theo, ôm lấy bọn họ cười xấu xa:
- Nói thì thầm cái gì đây? Khi nào các ngươi ở chung phòng?
Một câu nói khiến Đường Ngọc Chân đỏ mặt, Tần Mệnh đều bất đắc dĩ lắc đầu.
- Hôm nay ta sắp bế quan, các ngươi tùy ý ha.
Yêu Nhi cười duyên.
Cảnh giới của nàng rất không ổn định, thân thể càng suy yếu, tuy rằng đã tiến vào Địa Võ Cảnh, nhưng cần hao phí nhiều tinh lực hơn để điều dưỡng thân thể, vững chắc cảnh giới.
Mười ngày sau, Đường Thiên Khuyết trở lại hoàng thành, bàn giao hoàn mỹ với hoàng thất. Không lâu sau, tin tức về thông gia của Tần Mệnh và Đường Ngọc Chân từ hoàng cung truyền khắp hoàng thành, lại truyền đến các nơi hoàng triều, gây ra sóng to gió lớn, tính oanh động không kém Tần Mệnh phong Vương bao nhiêu. Không thể nói rõ quan hệ thông gia, không chỉ tuyên bố vấn đề Bắc Vực một lần nữa giải quyết hòa bình, mà còn tượng trưng cho tổ thể thế lực khổng lồ do Tần Mệnh cầm đầu, sẽ tiến gần hoàng thất Kim Bằng.
Bên ngoài trêu đùa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân kế thành công nhất trong lịch sử Kim Bằng hoàng triều, công chúa có giá trị nhất hoàng thất Kim Bằng.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cuộc hôn sự thật sự của Tần Mệnh và Đường Ngọc đối với hoàng triều mà nói là tin vui, càng sẽ trở thành một giai thoại. Một cuộc hôn sự không chỉ làm cho nguy cơ nội loạn tiềm ẩn giải trừ, mà còn tượng trưng cho sự cường đại của Kim Bằng hoàng triều.
Trong khoảng thời gian ngắn, cổ thành, tông môn, thương hội lớn nhỏ khắp Bắc Vực, nhao nhao phái ra đội ngũ, chạy tới Lôi Đình cổ thành nằm ở cuối phía bắc, sớm dâng lên lễ vật. Tuy rằng hôn sự còn chưa chính thức tổ chức, nhưng nếu đã công khai, cũng sẽ không có sai lầm, từ nay về sau, không có ai dám khiêu khích Lôi Đình cổ thành được hoàng triều trân quý này, càng không có ai dám đến khống chế giương oai Lôi Đình cổ thành.
Trong tương lai không xa, Lôi Đình cổ thành sẽ phát triển thành đệ nhất cự thành có quyền nói chuyện nhất Bắc Vực, đại biểu cho Bắc Vực.
Ngay cả Thiên Đạo Tông, Huyền Tâm tông, Thiên Thủy tông tam đại tông môn Bắc đều phái ra trưởng lão, mang theo lễ vật đến Lôi Đình cổ thành chúc mừng, hy vọng có thể hòa hoãn quan hệ. Ưng vương phủ và tam phủ hiếm thấy không phát ra thanh âm khác biệt, không phải bọn họ cam lòng thỏa hiệp, mà là đã không còn tư cách chống lại Lôi Đình cổ thành nữa.
Tần Mệnh cũng không nghĩ tới sẽ gây ra oanh động như vậy, ngắn ngủi vài ngày sau, các loại đội ngũ tặng lễ nối tiếp mà đến, bọn họ đều đến chúc mừng, cũng không tiện quá đáng ngăn trở. Tần Mệnh dứt khoát đem nhiệm vụ tiếp đãi giao cho đám người Lý Linh Đại, lại mời Hô Diên gia chủ hỗ trợ, tận lực làm đủ lễ nghĩa, mặc kệ thế lực lớn nhỏ cũng không thể chậm trễ.
Hô Diên gia chủ trên mặt đều nở nụ cười, loại mặt dài này chính là thời điểm tốt, làm sao có thể từ chối? Có thể đại biểu Tần gia ra mặt tiếp đãi khách quý các nơi, là Tần Mệnh tán thành cùng tin tưởng lớn nhất đối với Hô Diên gia tộc cùng Vạn Bảo thương hội bọn họ, trở thành người một nhà.