Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 729 - Chương 729 - Diệt Thế Thịnh Yến (1)

Chương 729 - Diệt Thế Thịnh Yến (1)
Chương 729 - Diệt Thế Thịnh Yến (1)

- Chẳng lẽ là vị cường giả nào? Đến Bắc Vực tìm kho báu?

- Đánh rắm! Ai dám rêu rao như vậy xuất hiện trên bầu trời Bắc Vực?

- Giữ vững tinh thần! Sao ta lại cảm thấy đám mây đen kia đang trôi dạt về phía chúng ta.

Trên cửa thành phía bắc, mấy trăm vị thủ vệ đều nắm chặt binh khí, nghiêm trận chờ đợi, một vị Bách phu trưởng chạy đến tháp chuông, tùy thời chuẩn bị kéo lên báo động.

Một người lẩm bẩm:

- Ai dám đến Lôi Đình cổ thành của chúng ta giương oai? Hẳn là chỉ là đi ngang qua.

Lời còn chưa dứt, ba tòa tượng đá ở khu bắc thành lại chậm rãi cử động, tiếng tảng đá ma sát ầm ầm dưới màn đêm tối tăm rõ ràng lại chói tai.

Những người bảo vệ trên tường thành sắc mặt chợt trắng, đồng loạt nhìn về phía tượng đá.

Pho tượng cao trăm mét, cao hơn tường thành một nửa, nguy nga hùng tráng như một ngọn núi, chúng khoác lên mình ánh trăng trắng bạc, uy phong lẫm liệt, khí thế đè người. Bình thường, thủ vệ mỗi ngày đều hướng bái chúng nó, bởi vì có sự tồn tại này, Lôi Đình cổ thành sẽ bình yên vô sự.

Nhưng bây giờ...

Chúng nó di chuyển?

Tại sao lại di chuyển? Chẳng lẽ là nhận ra nguy hiểm?

Đám thủ vệ nuốt nước bọt khó khăn, và cảnh tượng bọn họ không muốn nhìn thấy nhất là sự thức tỉnh của các vương tượng, bởi vì nó sẽ báo trước một một trận chiến ác liệt.

Ọp ẹp! Ầm ầm!

Ba pho tượng thức tỉnh, mắt đá chuyển động, lộ ra thần huy, chúng nắm chặt vũ khí khổng lồ, hoạt động thân thể cứng ngắc, hướng về phía rừng rậm Vân La.

Cùng lúc đó, những bức tượng đá khác trấn thủ các phía Lôi Đình cổ thành, ba pho tượng bao trùm xung quanh thành phủ, đều thức tỉnh vào nửa đêm rạng sáng, chúng nó cất bước, đạp nát mặt đất, tiếng ầm ầm nặng nề đánh thức cả tòa cổ thành.

- Ngao rống!!

Thạch long gầm thét, tiếng long ngâm kinh thiên, tiếng động đất bao trùm thiên địa, khí thế cuồng liệt bá đạo, giống như cự long thật sự tái hiện thần uy. Vương tượng trên thạch long vung cự đao, định chỉ phương xa, một cổ sát uy ngập trời bắn ra bầu trời, chấn nát nửa đêm yên lặng, vặn vẹo không gian xung quanh.

Trong và ngoài thành phủ, tất cả mọi người đều tỉnh dậy, cuống quít khoác y phục, lao ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy Vương Tượng thức tỉnh, bọn họ toàn bộ thay đổi sắc mặt, kinh hồn bạt vía, hô hấp không thông.

Chuyện gì đang xảy ra? Ai đánh thức chúng vương im lặng!

Lôi Đình cổ thành bọn họ vừa mới yên ổn tốt, chẳng lẽ lại phải đối mặt với uy hiếp?

Táng Hoa Thuyền trôi nổi trên bầu trời đêm tái nhợt, cách vùng hoang dã hơn mười dặm, không còn gần Lôi Đình cổ thành nữa.

- Vu chủ! Nơi đó chính là Lôi Đình cổ thành, thành chủ Tần Mệnh, Huyền Võ cảnh, ba năm trước gặp được cơ duyên, chiếm được chúng vương truyền thừa phong tồn ở đáy biển vạn năm. Sau đó tin tức bại lộ, quần cường Bắc Vực vây công Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh từ Thủ Vọng Hải Vực kéo về mười tám tòa vương tượng, liên tục giết hai vương hai tông chủ, từ đó về sau, mười tám tòa vương tượng liền trấn thủ ở Lôi Đình cổ thành.

Lâm Vân Hàn tất cung tất kính đứng trong khoang thuyền xa hoa kiều diễm, giới thiệu tình huống Lôi Đình cổ thành. Khoang thuyền màu đỏ như máu, thân thuyền màu đỏ như máu, trụ cung màu đỏ như máu, rèm cửa màu đỏ như máu, hầu như tất cả mọi thứ trong khoang thuyền đều là màu đỏ như máu, bao gồm cả những nữ tử nửa quỳ trên mặt đất khoác huyết y kia.

Sau tấm bình chướng màu đỏ, một bóng người lười biếng nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần, nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng thần thức đã bao phủ hoang dã rộng lớn, bao trùm Lôi Đình cổ thành.

Mười tám pho tượng khổng lồ đang lộ ra sát uy hùng hồn, cách hơn mười dặm hoang dã, cảnh giác với thần thức khuếch tán tầng tầng của nàng.

Đối đầu thầm lặng, áp lực mà hung hiểm.

Đám thủ vệ trong Lôi Đình cổ thành như lâm đại địch, tất cả võ giả toàn bộ cầm binh khí xông lên tường thành phía bắc, chăm chú nhìn sương mù xa xa.

Lâm Vân Hàn kiêu căng cường thế trước mặt người ngoài, nhưng trên Táng Hoa Thuyền này lại không dám có bất kỳ biểu hiện gì, ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ.

- Thành chủ Tần Mệnh cùng Triệu Lệ có liên hệ, năm đó hẳn là Tần Mệnh cứu Triệu Lệ, về sau Triệu Lệ lại trả lại ân Tần Mệnh, sau đó liền biến mất. Nhưng Tần Mệnh rốt cuộc có biết Triệu Lệ đi đâu hay không, ta còn không dám xác định.

Phía sau bình chướng truyền đến thanh âm lười biếng lạnh lùng:

- Một Triệu Lệ nho nhỏ, ngươi lại điều tra hai năm, cuối cùng liền một câu không dám xác định? Ngươi không sợ ngươi sư tôn bóp nát đầu ngươi!

Câu cuối cùng, thong thả mà lạnh lùng, khiến trán Lâm Vân Hàn đổ mồ hôi ngay tại chỗ.

Lâm Vân Hàn cuống quít cúi đầu:

- Triệu Lệ giảo hoạt, một mực trốn tránh, ta…

- Không cần giải thích, Vu Điện cho tới bây giờ chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Làm được, là ngươi có năng lực, làm không được, thoái vị cho người khác!

- Vu chủ!

Lâm Vân Hàn quỳ trên mặt đất.

- Nhiều nhất là một năm, tìm không được Triệu Lệ, ai cũng không giữ được ngươi.

- Tạ vu chủ khoan dung thời gian.

Lâm Vân Hàn rùng mình lau đi mồ hôi lạnh, cũng không dám đứng dậy.

- Vu chủ, chúng ta vòng qua Lôi Đình cổ thành, chỉ cần đi về phía trước năm trăm dặm, hẳn là có thể đụng phải người của ta.

- Xác định là Ma Sát Thiên Tàm?

- Nếu như không thể trăm phần trăm xác định, ta làm sao dám mời vu chủ ngài tự mình đến Bắc Vực. Ma Sát Thiên Tàm thật lâu trước đây cũng đã tuyệt tích, nhưng Huyễn Linh Pháp Thiên tồn tại mấy ngàn năm, hoàn cảnh đặc thù, cho nên ta muốn thử vận khí, liền an bài hơn năm mươi người xâm nhập Huyễn Linh Pháp Thiên tìm kiếm. Không nghĩ tới thật sự phát hiện, ta đã đi qua xem qua, chính là Ma Sát Thiên Tàm không sai.

- Phát hiện ở đâu?

Bình Luận (0)
Comment