Tần Mệnh ngồi xếp bằng trên đỉnh núi mười ngày, thuận lợi tiến vào Địa Võ Cảnh!
Từ Huyền Võ cảnh bước vào Địa Võ Cảnh, thân thể phát sinh biến hóa thật lớn, cũng mang đến rất nhiều kinh hỉ không tưởng tượng được!
Quyền lực không chút hồi hộp đột phá cửa ải ba vạn cân, phối hợp với Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo bá đạo, có thể tăng vọt lên tới cực hạn năm vạn!
Hoàng Kim Dực lại biến thành bốn cái, mạnh mẽ phất lên, có thể nhấc lên liệt phong màu vàng, mênh mông gào thét, ngay cả cự thạch cũng có thể vỡ vụn, khi giương cánh bay lên trời, tốc độ so với trước kia tăng lên không chỉ một lần, hơn nữa càng linh hoạt, càng nhanh hơn. Hoàng Kim Dực mang đến cho Tần Mệnh tốt đẹp rõ ràng, hiện tại lại tăng một đôi, kinh hỉ không cần nói cũng biết.
Truyền thừa chúng vương mà Tần Mệnh chờ mong nhất rốt cục cũng xuất hiện. Nhưng mà, hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng, có chút bá đạo, càng có chút ác độc.
- Chúng vương a chúng vương, các ngươi thật dám nghĩ, là ai nghiên cứu ra?
Tần Mệnh ngồi trước một cây cổ thụ héo rũ, biểu tình ngưng trọng nhìn tay phải cùng cánh tay của mình, từng đường vân màu vàng như ẩn như hiện ở dưới da thịt, trải đầy cánh tay phải, kéo dài cả cánh tay, hội tụ đến đầu ngón tay cùng lòng bàn tay, khi kích phát bí thuật, căng thẳng cánh tay phải, đầu năm ngón tay lại dâng lên sương mù màu vàng, giống như năm đoàn kim hỏa đang thiêu đốt.
- Rống...
Bạch Hổ chậm rãi lui về phía sau, trầm thấp gầm lên, rất kiêng kỵ tay phải Tần Mệnh.
- Ngươi sợ nó?
Tần Mệnh nhìn Bạch Hổ lùi lại, cười khẽ tản hoa văn trên tay ra.
Bạch Hổ cảnh giác trong chốc lát, mới đi tới trước mặt cây cổ thụ héo rũ, cẩn thận ngửi ngửi. Lão thụ đã hoàn toàn khô héo, không có chút sinh mệnh nguyên lực nào, hoàn toàn bị tay phải của Tần Mệnh cướp đi, hoặc là... Sống sờ sờ hút khô...
Tần Mệnh hít sâu không khí ẩm ướt của rừng rậm sau cơn mưa, nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái! Cảnh giới đột phá nằm trong dự liệu của hắn, nhưng sau khi đột phá thân thể biến hóa vẫn làm cho hắn rất kinh hỉ, cảm thụ được linh lực mênh mông như sông trong kinh mạch, hồi tưởng lại đủ loại biến hóa sau khi đột phá nghiêng trời lệch đất, hắn rốt cục đối với việc xông vào hải vực cũng có vài phần tin tưởng.
- Đi thôi! Tiếp tục đi về phía trước!
Tần Mệnh múa cánh chim màu vàng, lao vùn vụt trong rừng rậm hỗn loạn.
Bạch Hổ tinh thần phấn chấn, phóng bước chạy như điên, đuổi sát Tần Mệnh.
Một người một hổ, tiếp tục lịch lãm cường độ cao.
Trong lúc đi qua Thanh Vân tông, Tần Mệnh không có trở về, chỉ hướng về phía nhà kho bái lạy, sau đó lại tiếp tục tu luyện.
Rừng rậm Vân La rộng lớn lại cổ xưa, rất nhiều ngọn núi sâu thẳm giống như đại dương mênh mông thần bí mà, rất nhiều nơi không ai dám đặt chân vào, cũng có rất nhiều cấm khu, ngay cả các đời tông chủ Thanh Vân tông cũng không có ai đi qua rừng rậm Vân La, không rõ trong rừng rậm có bao nhiêu dị quái thần bí, bao nhiêu Linh Yêu có thể so sánh với Địa Võ, Thánh Võ.
Tần Mệnh tiến vào Địa Võ Cảnh, lại có cánh chim vàng, lá gan lớn hơn một chút, không thỏa mãn với tu luyện bình thường, bắt đầu mang theo Bạch Hổ xông vào những hiểm cảnh, bí cảnh, săn giết dị quái thần bí, tìm kiếm cực phẩm linh thảo cùng linh bảo.
Càng là nơi bí ẩn, bọn họ càng chơi càng điên, càng không cố kỵ. Mấy lần bị mãnh cầm cường hãn đuổi theo chật vật chạy trốn, không còn cách nào khác, Tần Mệnh liền ôm lấy Bạch Hổ cường tráng, bay thẳng lên trời mây, chạy mất mạng. Thật sự trốn không thoát liền liều chết huyết chiến, ở trong tuyệt cảnh tìm kiếm đường sống.
Mạo hiểm, kích thích!
Nguy cơ, căng thẳng!
Thỉnh thoảng đánh chính là nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, thỉnh thoảng cũng sẽ có chồng chất vết thương. Bọn họ không phân biệt ngày đêm tu luyện, một ngày lại dùng như hai ngày, hoàn toàn ngăn cách cùng thế gian, chỉ vì theo đuổi kinh nghiệm chiến đấu sinh tử, còn có giác ngộ trong tu luyện. Tần Mệnh thủy chung tin tưởng, kinh nghiệm, ứng biến, bình tĩnh, vân vân nhân tố trong một số trận chiến quan trọng hơn võ pháp, quyết định ngươi có thể tuyệt sát đối thủ hay không, có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, có thể tuyệt cảnh phùng sinh hay không.
Cứ như vậy, cảnh giới Địa Võ Cảnh của Tần Mệnh nhanh chóng vững chắc, Bạch Hổ cũng trưởng thành rất nhanh, không hổ là tuyệt thế chiến thú, có ưu thế thiên phú.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, bọn họ rời khỏi Lôi Đình cổ thành đã bốn tháng, Bạch Hổ rốt cục cũng nghênh đón lột xác đến Huyền Võ cửu trọng thiên, so với Tần Mệnh dự đoán nhanh hơn rất nhiều.
Tần Mệnh rửa sạch thân thể xong, từ trong hồ đi ra, lau mặt:
- Ta có râu.
Bên miệng, cái cằm, đều mọc ra râu ria tinh tế.
- Lớn rồi...
Tần Mệnh khoác y phục xong, nhìn Bạch Hổ còn đang đột phá, sau khi xác định bình thường, hắn trèo lên trên thân cây, lấy ra một quả linh quả ăn, tính toán ngày mai đến rừng đen phía trước đi dạo, mấy ngày trước ngoài ý muốn phát hiện một mảnh rừng rậm đen nhánh, bên ngoài nhìn xanh biếc, đứng ở trong rừng nhìn lại tối đen như mực.
Bên trong khẳng định có Linh Yêu cường hãn chiếm cứ, chính là không biết có bảo bối hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Mệnh lấy ra Tịch Diệt Linh Tháp, nhìn nhìn trái nhìn phải, thứ này từ sau khi rơi vào trong tay hắn, liền trở nên ảm đạm vô quang, thoạt nhìn giống như là một tiểu tháp bình thường, ngay cả chút năng lượng cũng không có.