Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 744 - Chương 744 - Thôn Hải Thú (1)

Chương 744 - Thôn Hải Thú (1)
Chương 744 - Thôn Hải Thú (1)

- Nơi này làm sao lại có Thôn Hải Thú?

Mộng Trúc kinh hô, người quanh năm hoạt động ở hải vực rất rõ ràng quái vật nào có thể chọc, quái vật nào đụng cũng không thể đụng, quái vật nào nhìn thấy liền nên chạy trốn.

- Ba con Thôn Hải Thú, chúng ta muốn chết, muốn chết...

Có người trực tiếp ngồi liệt trên sàn, mặt không còn sắc.

- Rống!

Bạch Hổ gào thét, dựa sát vào bên cạnh Tần Mệnh, nó cũng bị hình ảnh đáng sợ kia làm cho kinh hãi.

Tần Mệnh nắm chặt nắm tay, nhún vai, chuẩn bị chạy trốn.

Đám thủ vệ trên thuyền hoảng hốt vọt vào trong khoang thuyền, luống cuống tay chân giải trừ xiềng xích, nhưng... Rầm rầm, liên kết khóa từ trong thân tàu sụp đổ, lực lượng cực lớn mang theo xiềng xích bay lên, đánh vào thân thuyền, cũng quật nát rất nhiều thủ vệ.

Trong từng đợt răng rắc loạn vang lên, thân thuyền vỡ ra hơn mười lỗ hổng, lưu lại khe nứt dữ tợn, bình chướng màu lam bên ngoài thân thuyền nhanh chóng tiêu tán, hoàn toàn xuất hiện ở trong hải dương, xuất hiện ở trong tầm mắt của Thôn Hải Thú xa xa.

Thân thuyền rung lắc kịch liệt, tiếng kêu ọp ẹp, nhưng mọi người trên thuyền đều im lặng, trợn mắt há hốc mồm nhìn xa xa.

Trên mặt biển sóng biển mãnh liệt, ba con Thôn Hải Thú vừa nuốt phải ba con cá mập biển, còn chưa thỏa mãn muốn săn cá mập biển khác, nhưng khi bình chướng thủ hộ của thân thuyền biến mất, toàn bộ bọn chúng quay đầu, đôi mắt đỏ như máu cách mặt biển mấy trăm thước nhìn chằm chằm vào thuyền lớn. So với cá mập biển, nhân loại đầy thuyền là ngon hơn!

- Nó không nhìn thấy chúng ta, nó chắc chắn không nhìn thấy chúng ta, nói với ta, nó không thể nhìn thấy chúng ta.

Có người ngơ ngác kéo y phục người bên cạnh.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Ba con Thôn Hải Thú toàn bộ đâm vào biển, hướng thân thuyền nhanh chóng vọt tới.

- Chạy đi!!

Hàng trăm người hoàn toàn hoàn hồn, hoảng sợ la hét. Nhưng mà, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng hủy diệt từ dưới thân thuyền nổ tung, thuyền lớn dài mấy chục thước trong phút chốc vỡ vụn, theo đuôi trăn cùng sóng biển phóng lên cao, bay lên trời cao.

Những người trên thuyền rơi xuống như mưa, vang lên thành một đoàn.

- Tản ra! Tản ra!

Mọi người kinh hoảng hô to, cố gắng khống chế thân thể, quay đầu đâm về phía biển, điên cuồng chạy trốn về các phương vị khác nhau, bọn họ đều là một ít võ giả, cảnh giới phổ biến đều ở trên Huyền Võ cảnh, thời khắc nguy cấp, không có bất kỳ người nào giữ lại, điên cuồng kích phát võ pháp, hướng các phương vị khác nhau chạy trốn.

Có người thổi gió lên, có người lái sóng triều mà đi, còn có người cưỡi lấy mãnh cầm phóng lên trời, mỗi người thi triển khả năng thoát khỏi phiến hải vực này.

Tần Mệnh trong lúc hỗn loạn triển khai Hoàng Kim Vũ Dực, ôm Bạch Hổ phóng lên trời.

- Đùng!!

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy đùi hắn, suýt chút nữa một chân đá xuống, nhưng cúi đầu nhìn lại, không ngờ là Quách Hùng.

Quách Hùng kinh mà không loạn, duy trì bình tĩnh, nhưng nhìn đôi cánh vàng trên người Tần Mệnh, vẫn có chút ngốc.

Mộng Trúc, Tôn Minh, Trương Liệt đều lần lượt bắt lấy tui của mình, bị Tần Mệnh mang theo bay lên trời.

- Nắm chặt.

Tần Mệnh gầm nhẹ, ôm chặt Bạch Hổ, thẳng lên mây trời.

Bốn cánh mạnh mẽ vỗ, tốc độ nhanh đến cực hạn, đám người Quách Hùng chưa từng bay qua như vậy, theo bản năng gắt gao nắm chặt, dùng sức nhắm mắt lại, chỉ nghe gió gào thét bên tai, da mặt đều bị thổi đến nóng bỏng đau đớn.

Ba đầu Thôn Hải Thú phân tán đến ba phương vị, cuồng xoáy mãnh liệt nổi lên, thổi lên cuồng phong gào thét, khoanh ra phạm vi mấy ngàn thước, ngăn cản con mồi chạy trốn.

Chúng coi nơi này là bếp ăn, chuẩn bị thức ăn ngon.

Tần Mệnh bay lên trên tầng mây mới dừng lại, cúi đầu nhìn mặt biển hỗn loạn, da đầu một trận tê dại, ba đầu Thôn Hải Thú không chỉ hình thể to lớn đến kinh người, toàn thân còn trải rộng vòng xoáy màu lam lớn nhỏ, nở rộ lực lượng thôn phệ đáng sợ, chúng nó phong tỏa vùng biển kia, khống chế hải ngoại cùng cuồng phong, không ngừng xông hướng trong biển, một miệng một người, những tiếng kêu thảm thiết, những tiếng nguyền rủa, vang thành một phiến.

Hơn hai trăm võ giả ngoại trừ số ít người trước khi phong tỏa chạy ra, đại bộ phận đều bị nhốt ở bên trong, có thể sống sót hay không chỉ có thể xem vận khí.

Một đầu Thôn Hải Thú ngửa đầu nhìn trời, tựa hồ nhìn chằm chằm Tần Mệnh.

- Nhanh lên, rời khỏi đây đi, ngươi không cứu được bọn họ.

Quách Hùng cao giọng hô to.

- Mau đi, đầu Thôn Hải Thú kia đang nhìn chằm chằm chúng ta.

Mộng Trúc ở dưới cùng, kinh hãi thét chói tai, sợ Thôn Hải Thú phía dưới nuốt chửng nàng.

Tần Mệnh không dám ở lâu, vôc mãnh cánh chim chạy về phía phương xa.

Thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, Bạch Hổ trong lòng Tần Mệnh rất bất mãn vừa rồi bị dọa sợ, hướng vùng biển kia làm càn rống lên.

Hổ khiếu lành lạnh, hổ uy cường thịnh, vang vọng tầng mây.

Một cổ họng còn chưa đủ, còn liên tục rống lên vài tiếng, phát tiết cảm xúc.

Ba đầu Thôn Hải Thú đang săn mồi xa xôi toàn bộ quay đầu lại, nhìn về phía đám người Tần Mệnh, cảm nhận được khí tức vô cùng đặc thù. Một giây tiếp theo, chúng mạnh mẽ đâm vào trong biển, hướng Tần Mệnh rời đi vọt tới.

Bình Luận (0)
Comment