Những người đang tuyệt vọng có một chút bối rối, tại sao đột nhiên rút lui, ăn đủ?
Mấy người thiếu chút nữa muốn nuốt chửng, thiếu chút nữa liền khóc, trực tiếp ở trong biển lễ bái thần linh phù hộ.
Bọn họ an toàn, đám người Tần Mệnh vong hồn đều lao lên, giống như điên chạy trốn.
Ba đầu Thôn Hải Thú ở trong biển cuồng dã vặn vẹo, tốc độ nhanh kinh người, khuấy đến mặt biển mãnh liệt dâng lên, chúng nó toàn thân phiếm lam quang, từ trên cao nhìn xuống, giống như là ba tia chớp khổng lồ, chạy loạn trong biển.
- Mau mau mau!
- Lên cao hơn nữa, kéo cao.
- Nhanh a, chúng nó đuổi theo.
Đám người Quách Hùng cả người giống như điện giật, một kẻ thúc giục, một kẻ quay đầu lại.
Mộng Trúc đều hận không thể bò lên trên, ở chỗ này quá không có cảm giác an toàn.
- Ngươi muốn hại chết ta a!
Tần Mệnh quở trách Bạch Hổ, ngươi không có việc gì rống lên hai cái kia là cố ý sao?
Bạch Hổ rụt cổ, giống như một con mèo lớn, cuộn mình trong lòng Tần Mệnh, thành thật. Chỉ là tư thế này phối hợp với thân thể hùng tráng hơn ba thước, bộ dáng thật sự buồn cười.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, chỉ có thể liều mạng huy động cánh, chạy trốn nhanh như điện chớp trong tầng mây, so đấu tốc độ với Thôn Hải Thú.
Người ta xui xẻo, uống nước lạnh đều tê răng.
Tần Mệnh mắt thấy sắp hất văng Thôn Hải Thú, đột nhiên chú ý tới phía trước tầng mây lại có một con mãnh cầm khổng lồ, cách rất xa là có thể cảm nhận được khí tức hung hãn đập vào mặt.
- Đó là Già Thiên Tước?
- A...
- Sang trái sang trái, rời khỏi phiến hải vực kia.
Đám người Quách Hùng lo lắng thúc giục, đêm nay rốt cuộc làm sao, chọc giận thiên uy?
Tần Mệnh lập tức chuyển hướng, trước khi Già Thiên Tước phát hiện bọn họ, chạy trốn về phía xa.
Cho đến hừng đông, Tần Mệnh bỏ được Thôn Hải Thú, tránh khỏi ra các loại uy hiếp, nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, cũng không chờ bọn họ ở đâu, Mộng Trúc dưới cùng bỗng nhiên thét chói tai:
- Không được!! Đừng!
Ầm ầm! Hòn đảo kia thế nhưng lại động đậy, một cái đầu to lớn lại nhấc lên.
Một con rùa khổng lồ! Ít nhất cũng khổng lồ năm ba trăm thước, nằm úp sấp trên biển giống như một hòn đảo nhỏ, trên mai rùa rộng lớn bao trùm gai xương màu đen thật dày, từ xa nhìn lại giống như là một chút núi đá.
Lớn như vậy sao? Ăn gì để lớn!
Tần Mệnh lắp bắp kinh hãi, vội vàng nâng cao độ cao, vọt vào trong tầng mây, tránh khỏi ánh mắt cự quy kia.
Hoàng kim huyết của Tần Mệnh bắt đầu khởi động sinh mệnh nguyên lực mênh mông, có thể cung cấp đủ lực lượng, cũng không sợ mệt nhọc, nhưng bốn người Quách Hùng treo ở trên chân, còn gắt gao nắm chặt, thời gian dài thật sự không phải là thoải mái.
- Đổi chân!
Tần Mệnh hô xuống, Quách Hùng lúc này mới chú ý tới hai tay đều siết chặt cổ chân nhà người ta, cao giọng xin lỗi, bắt lấy chân phải Tần Mệnh, Tôn Minh phía dưới bọn họ lần lượt nắm chặt hai chân phía trên, cứ như vậy treo ở trên cao, bị Tần Mệnh kéo kéo bay về phía trước.
Tư thế mặc dù rất không đứng đắn, nhưng không ai muốn rơi xuống biển.
Bay thật lâu, gặp phải ba hòn đảo, nhưng diện tích đều nhỏ đến đáng thương, còn bị linh quyên hung mãnh chiếm lấy, rất khó tới gần.
Cho đến khi buổi chiều, Tần Mệnh mới xem như tìm được một hòn đảo bình thường lại an toàn, tuy rằng không tính là lớn, nhưng miễn cưỡng có thể nghỉ ngơi.
Nhóm mãnh cầm linh điểu cũng đều phân tán nghỉ chân ở chỗ này, không có hoàn toàn chiếm đoạt đảo.
- Đa tạ ân cứu mạng.
Quách Hùng cử động cánh tay cứng ngắc, hướng Tần Mệnh cảm tạ, nếu tối hôm qua Tần Mệnh dậm hắn hai cước, đem hắn từ trên trời đạp xuống, bọn họ thật không xác định có thể chạy thoát hay không.
- Tiện tay mà thôi. Thuyền trên biển có thường xuyên bị tấn công sao?
- Thuyền trên biển thường sẽ được che giấu, nếu không rất dễ dàng để bị tấn công bởi hải thú. Hải thú kéo thuyền đều lựa chọn hung hãn cường đại, hơn nữa số lượng phải nhiều, uy hiếp biển trong biển. Loại tình huống này, coi như xui xẻo đi.
Tuyệt Ảnh bọn họ quanh năm hoạt động ở hải vực, trải qua loại tình huống này kỳ thật cũng không ít, nhưng trước kia là tổ bảy người, hơn nữa Huyết Tiên có phương pháp tránh nước đặc thù, có thể che dấu vết bọn họ, thuận lợi thoát thân. Nhưng hiện tại, Huyết Tiên đã chết, Tuyệt Châm và Ảnh Kiếm cũng đã chết, sau này đi đường đều phải dựa vào chính bọn họ.
Nghĩ tới đây, thần sắc của bọn họ ảm đạm.
Tần Mệnh nói:
- Các ngươi nghỉ ngơi, ta đến đảo tìm chút đồ ăn.
- Làm sao có thể để cho ngươi phiền toái, để chúng ta.
- Không cần, các ngươi nghỉ ngơi, ta tự mình có thể.
Tần Mệnh không đợi bọn họ kiên trì, đã đi vào trong rừng đảo.
- Tại sao hắn lại đeo mặt nạ?
Mộng Trúc kỳ quái thân phận Tần Mệnh, võ pháp loại Huyễn Hóa Vũ Dực vô cùng hiếm thấy, hơn nữa cực khó tu luyện, hắn lại có thể thu phóng tự nhiên, thật giống như là cánh thật. Hơn nữa hắn bay ước chừng bảy tám canh giờ, tốc độ không giảm, đổi thành những người khác, đã sớm hao hết linh lực rồi.