- Người đeo mặt nạ ngươi còn ít thấy sao? Có người thích đeo, có người không muốn bị người khác nhận ra.
Tôn Minh ngồi trên mặt đất, thở phào nhẹ nhõm, một ngày một đêm này lăn qua lăn lại, xui xẻo về đến nhà.
- Đừng để ý nhiều như vậy, nợ người ta một ân tình, tìm cơ hội trả lại. Quách Hùng không suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, dù sao không có xung đột, tương lai cũng không nhất định sẽ có cơ hội gặp lại nhau.
Tần Mệnh đi tới đầu kia của hòn đảo, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Hoang Thần Tam Xoa Kích, áp chế huyết khí đang dâng trào của nó, cảm thụ được khoảng cách của cỗ lực lượng triệu hoán thần bí kia.
Có thể bởi vì khoảng cách kéo gần hơn rất nhiều, Hoang Thần Tam Xoa Kích lần này vô cùng xao động, kịch liệt rung động, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Tần Mệnh, bay về phía không trung xa xa kia.
- Gần rồi! Một đường hướng bắc, hẳn là có thể tìm được.
Tần Mệnh thu hồi Hoang Thần Tam Xoa Kích, khẩn cấp muốn nhìn thấy viên đầu lâu khí linh kia. Nhưng mà, nếu thật sự ở Bán Nguyệt Đảo thì sao, chẳng phải là phiền toái sao? Đầu lâu xuất hiện ở nơi đông người lại náo nhiệt này, chỉ có một loại khả năng, nó là bị người khác khống chế, hơn nữa người nọ nhất định sẽ tìm cách giấu đi, bảo trụ bí mật.
Bằng không nếu như bị đám bá chủ Cổ Hải biết, khẳng định liều lĩnh đến cướp đoạt.
Là vị cường giả ẩn cư nào? Hay là một thế lực nào đó?
Hải Đấu Môn!
Trong đầu Tần Mệnh đột nhiên toát ra tên đệ nhất tông môn Bán Nguyệt Đảo.
Nó có nằm trong tay bọn họ không?
Tần Mệnh nhìn hải vực phương Bắc, âm thầm cân nhắc, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, sờ sờ ngực, kinh hỉ cúi đầu.
Di chuyển?
Tiểu Bạch Quy di chuyển?
Tiểu Bạch Quy vẫn luôn được bỏ vào trong túi y phục của hắn, an tĩnh ngủ say, vừa rồi rõ ràng động vài cái.
Tần Mệnh vội vàng xách sợi xích bạch ngọc, đem Tiểu Bạch Quy từ trong ngực đưa ra.
Từ lúc xâm nhập rừng rậm Vân La tu luyện, Tần Mệnh đã không lưu ý Bạch Quy, toàn bộ tinh lực tập trung vào Bạch Hổ cùng tu luyện.
Mấy tháng không gặp, mai rùa trắng lại khôi phục ngọc nhuận bình thường, đường vân cũng rõ ràng, không còn tử khí nặng nề như trước.
- Tiểu Tổ?
Tần Mệnh nâng bạch quy gọi vài tiếng, không có phản ứng, hắn lại chiêu ra Hoang Thần Tam Xoa Kích, lắc lư ở trước mặt mai rùa, ý đồ đánh thức nó, kết quả vẫn không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ vừa rồi là ngoài ý muốn?
- Tiểu tổ, tỉnh lại, ta cho ngươi thấy bảo bối.
Tần Mệnh dùng tam xoay gõ mai rùa.
Không có phản ứng!
- Tiểu tổ, Bạch Hổ lớn rồi, ngươi đi ra xem một chút?
Tần Mệnh vuốt ve đầu Bạch Hổ.
Không có phản ứng.
- Tiểu tổ, mau xem, Bạch Hổ muốn rồi.
Vẫn không có phản ứng.
Mặc kệ Tần Mệnh gọi như thế nào, bên trong mai rùa cũng không có động tĩnh, hình như vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn. Nhưng mai rùa khôi phục sáng bóng vẫn làm cho Tần Mệnh cao hứng một phen, ít nhất không khô quắp ảm đạm như trước kia, nhìn làm cho người ta hoảng hốt.
- Tiểu tổ a, ngươi đã ngủ một năm rưỡi rồi, tỉnh lại đi. Ngươi ngàn vạn lần đừng ngủ một giấc liền ngủ trăm năm ngàn năm, ta chờ không kịp a.
Tần Mệnh bỏ rùa trắng trở lại trong túi y phục, đánh mấy con chim biển, trở về bờ.
- Các ngươi có thể tìm được Bán Nguyệt Đảo sao?
Họ ngồi xung quanh đống lửa ăn thịt nướng béo ngậy.
Quách Hùng gật đầu:
- Có thể. Chúng ta đã đi thuyền hai ngày, và bay gần một ngày một đêm, ta nghĩ rằng nhiều nhất là hai ngày có thể đến đảo Bán Nguyệt.
Mộng Trúc bổ sung một câu:
- Còn phải dựa vào ngươi bay qua. Bằng không chỉ dựa vào chúng ta tự chèo thuyền, mười ngày cũng không nhất định có thể đến.
Ôm Bạch Hổ, kéo các ngươi? Tần Mệnh rất không muốn lại tiếp tục cái tư thế xấu hổ kia nữa, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ dựa vào mấy người bọn họ vượt biển, chèo thuyền không chỉ rất chậm, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
- Chờ đến Bán Nguyệt Đảo, ta có thể còn cần các ngươi giúp mấy việc.
Tần Mệnh lại lấy ra một ít linh thảo linh quả, đưa cho bọn họ:
- Không thu tiền.
Bọn họ vội vàng bắt lấy, liên tục cảm tạ:
- Có việc cứ việc phân phó, có thể giúp nhất định giúp.
Mộng Trúc càng hoài nghi thân phận Tần Mệnh, lấy linh thảo tùy tiện tặng người, ra tay chính là trung phẩm thượng phẩm, khẳng định không phải người thường.
Sau khi trời tối, Tần Mệnh cùng bọn họ lần nữa lên đường, chạy tới Bán Nguyệt Đảo.
Nhưng khí linh rốt cuộc có phải là nơi đó hay không, còn cần phải đến đảo lại xác định.
Hai ngày hai đêm, bọn họ bay qua hải dương, hữu kinh vô hiểm đi tới Bán Nguyệt Đảo, tìm một lữ điếm ở lại, Tần Mệnh liền rời đi.
Đám người Quách Hùng tìm được vài cửa hàng, bán đi rất nhiều vũ khí cùng tinh thạch của mình, đổi thành các loại linh thảo bảo dược, sau đó trở lại khách điếm bế quan điều dưỡng, mau chóng khôi phục thực lực trở lại trạng thái toàn thịnh.
Bán Nguyệt Đảo vô cùng náo nhiệt, trên đường phố người đến người đi, các loại tiếng kêu rao bán ồn ào, cửa hàng hai bên đủ loại, rất không hợp quy tắc nhưng đều náo nhiệt.