Lâm Vân Hàn mặt ngoài rất bình tĩnh, trong lòng kích động. Sẽ là Hoang Thần Tam Xoa Kích sao? Sẽ là Long Hoàng Trấn Ma Bi sao? Ma Sát Thiên Tằm a, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng, nhất định phải tìm được chút gì đó, ta có thể được Vu Điện trọng điểm bồi dưỡng hay không, có thể trở thành quỷ tướng hay không, thì phải xem ngươi.
Bán Nguyệt Đảo? Đã đến lúc chúng ta hành động càng sớm càng tốt. Đó là một cảng quan trọng kết nối Thủ Vọng Hải Ngạn và biển sâu, một khi hắn lên tàu, cho dù đó là vào biển sâu hoặc vào đất liền, tìm kiếm hắn liền phiền toái.
Vu Chủ bỏ Ma Sát Thiên Tằm vào trong hộp gấm, chậm rãi đứng dậy:
- Lâm Vân Hàn, cùng ta đi Bán Nguyệt Đảo một chuyến.
Hả?
Lâm Vân Hàn ngẩng đầu, kỳ quái nhìn bình phong phía trước.
- Ý của Vu Chủ là...
- Mặc kệ đó là cái gì, lại ở trong tay ai, hành động lần này đều phải giữ bí mật, không thể để cho người ngoài biết. Nếu thật sự là Hoang Thần Tam Xoa Kích hoặc là Long Hoàng Trấn Ma Bi, nhất định phải giữ bí mật hành động, vụng trộm lấy tới tay, bằng không một khi công khai, chuyện nhất định sẽ càng náo loạn càng lớn, cho đến khi kinh động Cổ Hải. Đến lúc đó, đừng nói chính mình, cho dù cả Vu Điện cũng không chịu nổi loại mưa bão cuồng phong này.
Lâm Vân Hàn khom người nói:
- Hiểu! Vu Điện chúng ta ở nơi đó có phân hội, chúng ta có thể đến đó đặt chân trước, sau đó điều tra tình huống.
- Không cần kinh động những người khác, hai chúng ta là được rồi.
Vu Chủ được thị nữ ở hai bên hầu hạ thay y phục, đi ra bình phong.
Lâm Vân Hàn cuống quít cúi đầu, không dám nhìn thẳng dung nhan khuynh thế của Vu Chủ, nhưng trong lòng hơi khô nóng, hành động đơn độc với vu chủ? Ta có muốn cùng Vu Chủ đơn độc ở chung?
Nhưng tâm tư vừa mới nóng lên, lại cuống quít đè xuống, thậm chí kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, ta làm sao lại dám có suy nghĩ không an phận?!
Tần Mệnh ngồi trên tảng đá bên ngoài rừng rậm, nhìn về phía Hải Đấu Môn sâu trong rừng rậm.
Khí linh lại thật sự là ở bên trong Hải Đấu Môn, từ lực lượng nở rộ mà xem, hẳn là viên màu lam bên trong ba màu khí linh.
Hải Đấu Môn có ba vị Thánh Võ, khống chế Bán Nguyệt Đảo, thực lực tương đương với loại cấp bậc như Thanh Vân tông này, nhưng phóng mắt nhìn khắp hải vực mênh mông, không tính là quá mạnh, bọn họ lại có can đảm tàng trữ khí linh? Bất quá ngẫm lại cũng không có gì, ai còn chưa có chút dã tâm, ai không khát vọng có được trọng bảo, Địa Võ nho nhỏ như mình, không phải đang cầm bản thể Hoang Thần Tam Xoa Kích sao.
- Đi vào trộm? Không thực tế! Kích thích một chút như vậy, bọn họ hẳn là sợ tới mức không nhẹ, lúc này hẳn là đang thương lượng đối sách, có thể vụng trộm dời đi hay không? Ta phải làm gì đây? Nghĩ cách... phải nghĩ biện pháp...
Tần Mệnh khẽ vuốt ve bộ lông Bạch Hổ, trầm tư suy nghĩ biện pháp, muốn lấy khí linh từ trong tay Hải Đấu Môn, khó, còn phải lặng yên không một tiếng động không bại lộ thân phận, càng khó hơn.
Tàn Hồn Tu La đao nhắc nhở:
- Lại xuất Hoang Thần Tam Xoa Kích ra, kích thích khí linh, không dùng được mấy lần, Hải Đấu Môn sẽ hoảng hốt. Bọn họ không gánh nổi hậu quả bại lộ khí linh, sẽ tìm cách vận chuyển đi.
- Trước tiên cứ chờ xem, không thể kích thích quá gấp quá thường xuyên, vạn nhất bọn họ theo cảm giác của khí linh tìm được ta thì làm sao? Ta cũng không muốn bị đuổi giết nữa.
- Ngươi có cách nào?
Tần Mệnh suy nghĩ một chút mới nói:
- Bọn họ hẳn là sẽ không vội vàng vận chuyển đi, sẽ nghĩ biện pháp giấu đi. Ta chờ đến rạng sáng sau đó lại kích thích, còn không được thì chờ trước khi bình minh lại thử một lần nữa, buộc bọn họ vận chuyển khí linh ra khỏi Bán Nguyệt Đảo, chỉ cần vào biển chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn. Nếu họ sống chết không vận chuyển, có các biện pháp đối phó khác, chúng ta sẽ yên tĩnh xem kỳ biến, đi từng bước một.
Màn đêm bao phủ Bán Nguyệt Đảo, đảo càng náo nhiệt càng phồn hoa, rất nhiều nơi đèn đuốc sáng trưng, tô điểm quảng trường giống như ban ngày.
Tần Mệnh ngồi bên cạnh rừng rậm, ăn linh quả, nhìn Hải Đấu Môn, chờ đợi từ nửa đêm đến khi rạng sáng giáng lâm.
Phụ cận không ngừng có người đi qua, cũng không có ai để ý nơi này ngồi một người.
Bạch Hổ rất nhàm chán, đi xung quanh, không phát hiện chuyện thú vị, liền trở lại bên cạnh Tần Mệnh nằm sấp xuống.
Tần Mệnh dứt khoát nằm ngửa lên người Bạch Hổ, vểnh chân nhìn trời.
- Không biết Nguyệt Tình đã trở về chưa.
Bạch Hổ a ô hai tiếng, chán ghét nằm sấp.
Tần Mệnh quay đầu nhìn Bạch Hổ.
- Ta dạy ngươi học nói? Tiểu Hắc cùng Tiểu Tổ đều có thể nói chuyện, ngươi trời sinh chí tôn, hẳn là cũng có thể. Nào, niệm theo ta, ca... Niệm a, đừng trợn trắng mắt, ca...