Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 750 - Chương 750 - Ngoài Ý Muốn (2)

Chương 750 - Ngoài ý muốn (2)
Chương 750 - Ngoài ý muốn (2)

Tần Mệnh xoa xoa đầu Bạch Hổ:

- Đại ca!!

Bạch Hổ liếc mắt nhìn chằm chằm hắn, chính là không há miệng.

- Ca rất khó phát âm, nếu không đổi tên gọi, cha. Nghiêm túc đi, đọc theo ta, cha... Ta dạy ngươi nói chuyện để chúng ta có thể giao tiếp sau này.

Tần Mệnh xoay người, ôm lấy đầu Bạch Hổ:

- Mau, đọc theo ta, cha...

Bạch Hổ bỗng nhiên gật gật đầu, hàm hồ trả lời:

- Ừm...

Tần Mệnh sửng sốt, thứ áo! Lợi dụng ta!

- Thật là xấu! Học với ai?

Bạch Hổ a ô mấy tiếng, cũng không biết nói cái gì.

- Ta có một cây linh sâm, muốn ăn không?

Tần Mệnh lấy ra một cây nhân sâm, đùa giỡn Bạch Hổ.

- Muốn ăn thì gọi cha.

Bạch Hổ lắc đầu, quyết đoán không để ý tới.

Tần Mệnh bỗng nhiên ngồi dậy:

- Chờ một chút! Ngươi biểu hiện này là có ý gì? Ngươi có thể hiểu được tiếng người?

Bạch Hổ lật mắt, không nhìn hắn.

Tiểu gia hỏa này sẽ không thật sự hiểu chuyện người đấy chứ? Hiểu ý nghĩa và trực tiếp có thể nghe hiểu là hai khái niệm hoàn toàn khác.

Tần Mệnh ôm đầu nó:

- Nhìn ta này! Ta nói một câu, nếu ngươi hiểu, gật đầu.

Bạch Hổ ghé vào trước mặt hắn, ngửa đầu, không mở miệng, không gật đầu.

- Phối hợp một chút! Gật đầu?

- Không có gì phải được giữ bí mật, ngươi có thể hiểu được là điều tốt, ta thuận tiện dạy ngươi nói chuyện ah. Ngươi gật đầu a. Như vầy đi, ta mang ngươi phối giống, được chứ? Ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng có thể, đã đến lúc phát dục rồi, ta mang ngươi tiêu sái một lần. Nhìn vào mắt ta, không phản ứng, là chấp nhận. Lắc đầu, chính là cự tuyệt.

Bạch Hổ đảo mắt, dùng sức lắc đầu.

- Bảo bối của ta a, nói phức tạp như vậy đều có thể nghe hiểu?

Tần Mệnh kinh ngạc, vội vàng truy vấn:

- Cái gì gọi là phối chủng, cái gì gọi là tiêu sái? Ngươi thích loại nào? Trắng, đen, hoa sao? Đầy đặn, hay mảnh mai? Có cánh có thể bay, hay là có thể bơi trong biển.

Bạch Hổ a ô hai tiếng, hất tay hắn ra, không để ý tới hắn.

Tần Mệnh bị nó chọc cười, thẹn thùng?

Lợi hại a! Không hổ là Bạch Hổ, vậy mà có thể nghe hiểu được tiếng người? Hẳn là không có ai dạy nó, chẳng lẽ trong mấy tháng này ta mỗi ngày đều nói chuyện với nó, nó bắt đầu tự mình lĩnh hội?

Tần Mệnh đảo mắt suy nghĩ một chút, mấy tháng nay ta hẳn là không có nói cái gì đặc biệt, ngàn vạn lần đừng dạy cho Bạch Hổ hỏng rồi. Tiểu Tổ cùng Hắc Phượng đã làm cho hắn đau đầu, chẳng may Bạch Hổ lại giống chúng nó, về sau đừng nghĩ thanh tĩnh. Nghĩ đến tương lai, đường đường là Bạch Hổ chí tôn cùng những bá chủ kia khai chiến trước tiên bưu bưu hai câu, hình ảnh kia quả thực... Thảm không đành lòng nhìn.

- Hãy học cho tốt! Ngàn vạn lần phải học theo gương tốt! Học giống như ta, nghe thấy không? Đừng học với Hắc Phượng. Tên đó không phải là một con chim tốt. Sau này gặp mặt, mặc kệ Hắc Phượng nói cái gì với ngươi, trực tiếp đánh là được.

Tần Mệnh xoa đầu Bạch Hổ, rất nghiêm túc nhắc nhở nó.

Trong Lôi Đình cổ thành xa xôi, Hắc Phượng đang nũng nịu đừa giỡn với tiểu hồ ly, bỗng nhiên hắt hơi một cái, lại liên tục đánh mấy cái, nó có loại dự cảm rất không tốt, ai đang mắng ta?

- Vu Chủ, sâu trong rừng chính là Hải Đấu Môn.

Lâm Vân Hàn cùng Vu Chủ đi tới bên cạnh rừng rậm, đi tới một vùng đất cao, chỉ vào hơn mười ngọn núi cao sâu trong rừng rậm. Dãy núi vờn quanh chính là Bán Nguyệt Đảo Hải Đấu Môn khống chế.

Vu Chủ đặt hai con Ma Sát Thiên Tàm nằm sấp trên vai, đang cố gắng cảm nhận huyết khí.

Trong không khí nơi này còn lưu lại huyết khí Hoang Thần Tam Xoa Kích, tuy rằng đã rất ít lượng, nhưng vẫn bị chúng nó phát hiện.

- Cỗ năng lượng kia lần cuối cùng xuất hiện ở gần đây.

Thần thức Vu Chủ như thủy triều, đảo qua xung quanh rừng rậm cùng đường núi, đem hoạt động xung điểu, tẩu thú, còn có người đều rõ ràng bao trùm.

Sẽ là ai? Có phải là Hải Đấu Môn không? Rốt cuộc là cái gì hấp dẫn Ma Sát Thiên Tàm, có thể thật sự là một trong hai đại thánh khí hay không?

Tần Mệnh đang giáo dục Bạch Hổ, trong lòng khẽ động, nhướng mày nhìn về phía cao điểm cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, một nam một nữ đang nhìn rừng rậm, nam tuấn mỹ tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, buộc tóc dài, xách vỏ kiếm, nữ mặc xiêm y hoa lệ, mang theo mạng che mặt, che đi dung nhan, nhưng dưới ánh trăng có một cỗ khí chất độc đáo, có thể cảm thụ được là một nữ tử rất xinh đẹp.

Người tới người đi lui ở phụ cận rất nhiều, nhưng rất ít tuấn nam như vậy. Tần Mệnh không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần, nhưng vừa nhìn không quan trọng, lại có chút quen mặt:

- Lâm Vân Hàn?!

Đó không phải là Lâm Vân Hàn ngày hôm đó đến Lôi Đình cổ thành bái phỏng hắn sao?

Tần Mệnh đang ủy thác cho Vạn Bảo Thương Hội điều tra hắn, không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải.

Bình Luận (0)
Comment