- Làm sao Lâm Vân Hàn lại ở đây? Chẳng lẽ hắn là người của Hải Đấu Môn? Nữ tử đó là ai? Hơn nửa đêm đi ra ngoài trêu ghẹo nữ nhân?
Tần Mệnh nhìn trên cao, nhìn đến kỳ quái, cũng nhìn đến buồn cười. Lâm Vân Hàn thế nhưng lại là đang có một bộ dáng lấy lòng, chủ động tụt lại phía sau vài bước, còn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười. Mặc dù hắn đã gặp Lâm Vân Hàn một lần, nhưng có thể nhìn ra được hắn là một kẻ cao ngạo lại tự phụ, làm sao có thể ở trước mặt người khác có bộ dáng này.
Chẳng lẽ là đang theo đuổi nữ tử kia sao?
Tần Mệnh lưu ý nữ tử, khí tức cũng không mạnh, ngược lại rất yếu ớt, hơn nữa rất phiêu hốt, giống như bộ dáng không ổn định.
Vu Chủ nhìn về phía Tần Mệnh, nhưng chú ý chính là Bạch Hổ bên cạnh hắn, với thực lực cao thâm của nàng, có thể cảm nhận được con hổ yêu này rất đặc thù.
- Rống!
Bạch Hổ gầm nhẹ, từ trên người Vu Chủ cảm nhận được nguy hiểm.
Lâm Vân Hàn cách rất xa chỉ điểm Tần Mệnh, tư thế kiêu căng, biểu tình hung ác, nhắc nhở hắn đừng nhìn lung tung.
Tần Mệnh đeo mặt nạ, không sợ hắn nhận ra, một bên vừa nhìn chằm chằm hắn, một bên vừa tâm tư xoay chuyển, có nên bắt Lâm Vân Hàn hay không? Bức hỏi tình huống tình huống của Triệu Lệ?
Ngươi còn xem! Chán sống rồi sao?
Lâm Vân Hàn đứng sau lưng Vu Chủ, dùng sức chỉ điểm Tần Mệnh.
- Ngươi quen biết?
Vu Chủ thản nhiên nói.
- Bẩm Vu Chủ! Ta không biết! Một tên đăng đồ tử mà thôi, ta sẽ đi thu thập hắn.
- Quên mục đích chúng ta tới nơi này? Không cần gọi ta là vu chủ nữa.
- Là ta sơ sót.
Lâm Vân Hàn theo bản năng phải khom lưng, lại vội vàng nhịn xuống, tận lực biểu hiện tự nhiên một chút.
Tần Mệnh nhìn muốn cười, có chút ý tứ. Lâm Vân Hàn lại rất khẩn trương trước mặt nữ tử này, tay chân luống cuống. Mỹ nhân khuynh thành cỡ nào mới có thể làm cho hắn bộ dáng như vậy?
Hắc! Ngươi nhìn nghiện rồi sao? Đường đường là Vu Chủ là người mà ngươi có thể tùy tiện nhìn? Lâm Vân Hàn không nhịn được, nắm chặt vỏ kiếm đi về phía Tần Mệnh. Hắn có thể bị Vu Chủ điểm danh đơn độc cùng ra ngoài, là vinh dự có bao nhiêu người trong Vu Điện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hắn đương nhiên phải biểu hiện thật tốt, thủ hộ Vu Chủ tốt, không thể bị đám đăng đồ tử chiếm tiện nghi, nhìn vài lần cũng không được. Từ khi bến tàu cập bến cho đến bây giờ, hắn một đường đã giết hơn mười người, tất cả đều là những người không biết sống chết nhìn loạn.
Tần Mệnh khẽ vuốt ve Bạch Hổ, điều tra xung quanh, xem có đồng bọn của Lâm Vân Hàn hay không, nếu như không có, liền bắt hắn.
- Đẹp không?
Lâm Vân Hàn trầm mặt, đứng trước mặt Tần Mệnh.
- Quá xa, không thấy rõ.
Tần Mệnh dò xét khí tức Lâm Vân Hàn.
Địa Võ Cảnh, nhị trọng thiên! Không thể cứng đối cứng, phải đùa giỡn thủ đoạn, ánh mắt hắn chuyển hướng sang thiếu nữ xa xôi, coi nàng như một mục tiêu?
- Ha ha, ngươi là thành thật. Có muốn ta đưa ngươi qua xem không?
Lâm Vân Hàn đến gần dò xét, địa võ nhất trọng thiên? Ta còn nghĩ hắn mạnh mẽ như thế nào.
- Đòi tiền sao?
Tần Mệnh cười khẽ.
- Muốn chết!
Lâm Vân Hàn rút ra lãnh kiếm, kiếm chỉ mi tâm Tần Mệnh. Đồ hỗn trướng, dám nói lời lăng nhục Vu Chủ, lá gan không nhỏ a.
- Có gì ý, muốn tiền hay là muốn chết? Nếu như bộ dáng coi như không tệ, ta có thể cân nhắc.
- Đồ không biết sống chết.
Lâm Vân khẽ động thân kiếm, trong phút chốc nổi lên kiếm quang sắc bén, điểm mi tâm, hai mắt, ra chiêu vừa tàn nhẫn vừa chuẩn vừa nhanh.
Tần Mệnh trong nháy mắt nghiêng người, tránh khỏi kiếm quang, lui ra sau, kéo dài khoảng cách. Như nước chảy mây trôi, dứt khoát lưu loát.
- Bằng hữu, không thù không oán, đến mức hạ tử thủ sao?
Lâm Vân Hàn kinh ngạc, vốn tưởng rằng là dong binh nhàn tản, không nghĩ tới phản ứng lại nhanh như vậy.
- Nhìn những thứ không nên nhìn, thì phải chết! Cho ngươi một cơ hội, móc mắt của mình, cắt lưỡi của mình, nếu không hôm nay ngươi không biết hai thứ này rồi.
- Tuổi không lớn, ngữ khí đủ tàn nhẫn. Ai cho ngươi sức mạnh lớn như vậy, xung quanh còn có người?
- Ta tự mình có thể thu thập ngươi, còn cần người khác?
Lâm Vân Hàn cầm lãnh kiếm, ánh mắt sắc bén lạnh như băng.
Vu Chủ vẫn đi từng bước, từ trên cao đi xuống, đi về phía bọn họ. Nàng càng nhìn Bạch Hổ càng cảm thấy đặc thù, giống như là dị chủng hiếm thấy, nhưng nhìn kỹ lại không có đặc điểm rõ ràng, một lúc lại nhìn không thấu đây là yêu chủng gì.
- Đó là nữ tử của ngươi?
- Làm càn!!
- Ôi, kích động cái gì? Ngươi vẫn chưa theo đuổi được sao? Hiểu được ngươi thể hiện tâm tình trước mặt nữ tử của ngươi, nhưng thật đáng tiếc, ngươi đã chọn sai người.
Tần Mệnh đi chậm vài bước, đột nhiên xoay người xông về phía Vu Chủ, Bạch Hổ theo sát xông tới.
Vu Chủ mặt không biểu tình, càng không để ý tới, ngưng mắt nhìn Bạch Hổ chạy tới.
- Muốn chết!
Lâm Vân Hàn bực tức, quả nhiên là đăng đồ tử, còn là một đăng đồ tử có lá gan lớn.
- Tự làm nghiệt không thể sống, hôm nay không giữ được ngươi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, liên tục chấn ra kiếm quang, nhưng Tần Mệnh nhanh hơn linh hoạt hơn, tránh khỏi đả kích của hắn, đảo mắt liền kéo dài khoảng cách.