Làm sao có thể? Lâm Vân Hàn không thể tin vào mắt mình, lại toàn bộ bị đánh lệch?
Tần Mệnh trong lúc chạy như điên đột nhiên bay lên, lăng không phóng lên trên phạm vi lớn, rơi xuống phía sau Vu Chủ, chiêu ra Đại Diễn Cổ Kiếm, chống lên cổ Vu Chủ.
- Cũng đừng nhúc nhích!
Vu Chủ hơi nhướng mày, thật đúng là người không biết không sợ. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lật một cái, giống như chậm chạp ấn về phía miệng Tần Mệnh, trực tiếp giết.
- Vu... Chậm! Đến lượt ta! Đừng làm bẩn bàn tay của ngài!
Lâm Vân Hàn cảm giác bị nhục nhã, vậy mà lại có người ở trước mặt mình uy hiếp Vu Chủ? Thấy qua kẻ tìm đường chết, chưa từng thấy qua kiểu tìm đường chết nào như vậy. Hắn hét lớn một tiếng, giết về phía Tần Mệnh.
Ánh mắt Tần Mệnh lóe ra, trước khi Lâm Vân Hàn sát tới một khắc, hắn giữ chặt vai ngọc của Vu Chủ, muốn kéo lấy nàng, quăng bay, lại mượn thế tập kích. Nhưng... Vu Chủ nhẹ nhàng đứng đó, nhưng không nhúc nhích. Lực lượng của mình Tần Mệnh rõ ràng nhất, kết quả kéo không được, toàn bộ lực lượng giống như chìm xuống biển, biến mất không thấy?
Tần Mệnh lại bắt, còn không động, lại bắt, còn bất động.
Lâm Vân Hàn tức giận không nhẹ, ngươi dám sờ Vu Chủ? Còn đặc biệt xoa vai sao?
Sắc mặt Tần Mệnh hơi biến, không đúng! Nữ tử này...
- Giết hắn đi!
Vu Chủ vai ngọc khẽ run rẩy, chấn động một cỗ năng lượng mãnh liệt. Tần Mệnh như bị sét đánh, ngược miệng phun máu, bị mạnh mẽ xốc lui.
Chết tiệt! Nhìn nhầm rồi?! Lâm Vân Hàn không phải đang theo đuổi nữ tử này, mà là... Sợ hãi... Tần Mệnh thiếu chút nữa cho mình hai cái tát, loại sai lầm này cũng có thể phạm? Hắn lăng không phóng lên, cơ hồ mất đi khống chế, hắn đang muốn chấn động cánh chim, Bạch Hổ lại lao ra, nhào về phía không trung, hung hăng đụng vào lưng hắn, mạnh mẽ trợ lực hắn khống chế thân thể.
Xinh đẹp! Tần Mệnh gầm nhẹ, thuận thế giương kiếm, bạo lấy Lâm Vân Hàn.
- Chịu chết đi!
Lâm Vân Hàn đã giết tới gần hắn, kiếm thế không giảm, kiếm quang dâng trào, lạnh thấu xương chiếu sáng giữa không trung.
Tuy nhiên...
- Vạn Quân Bạo Huyết, Chúng Tướng Duy Diệt!
Tần Mệnh thi triển kiếm thức mạnh nhất, kiếm thể bạo phát lực trùng kích không gì sánh kịp, giống như ánh mặt trời đột nhiên nở rộ, càng kèm theo lực lượng hủy diệt.
Bang!!
Lâm Vân Hàn trở tay không kịp, lãnh kiếm đánh rách tả tơi bàn tay, rời tay bay lên trời.
Đại Diễn Cổ Kiếm đi không có trở ngại, đụng vào linh lực thuẫn trước mặt Lâm Vân Hàn.
Cảnh giới của hai người bọn họ chênh lệch ước chừng một trọng thiên. Trên lý thuyết Tần Mệnh căn bản không có khả năng đả thương Lâm Vân Hàn, thế công mạnh hơn nữa cũng sẽ bị linh lực thuẫn cứng cỏi ngăn trở. Nhưng lần này, răng rắc giòn vang, linh lực thuẫn vỡ vụn ngay tại chỗ, dư uy kiếm thế xuyên qua cánh tay, ở sau vai nở rộ huyết thủy đỏ bừng.
Lâm Vân Hàn kêu thảm bay lui, vừa kinh vừa sợ, làm sao có thể? Làm thế nào ta có thể thất bại?
Tần Mệnh phóng lên rơi xuống đất, trong nháy mắt bạo phát, một tay bóp cổ hắn, điên cuồng luân vũ, không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào, lực lượng bá đạo gần năm vạn cân đè hắn đánh trên mặt đất.
Rầm rầm, ầm ầm.
Mặt đất vỡ vụn, đá lộn xuyên không, vết nứt như mạng nhện lan tràn bốn phía, bụi mù nồng đậm kịch liệt cuồn cuộn.
Vu Chủ khẽ nhíu mày lại, sau đó nhẹ nhàng lui đi, tránh khỏi ra bụi mù bay lượn.
- Tên hỗn đản đáng giận! A a a… ! Lâm Vân Hàn nổi giận, kịch liệt giãy dụa, cả người nổ tung một cỗ tử quang mãnh liệt, giống như ngàn vạn ngân châm, căn bản ẩn chứa lực lượng đột kích cực hạn .
Tần Mệnh bị chấn đến khí huyết dâng lên, thiếu chút nữa bị đánh bay, nhưng trọng quyền vung lên đập đầu vào Mặt Lâm Vân Hàn . Mỗi quyền đều có lực bạo kích mấy vạn cân, cho dù không vỡ được linh lực thuẫn, cũng có thể đánh vào đầu hắn .
- Cút ngay! Cút ngay!
Lâm Vân Hàn liên tiếp đánh ra ba lần phản kích, nhưng đều bị Tần Mệnh cắn răng nhịn xuống . Phụng trả lại cho hắn ba mươi quyền trọng kích .
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy, Lâm Vân Hàn bị đánh đến choáng váng, đầu váng mắt hoa, thất khiếu chảy máu, nằm sấp trong hố co giật .
Tần Mệnh bị hắn ba lần bạo kích chấn động đến miệng mũi xuất huyết, xương cốt cả người đều như vỡ vụn . Đau thấu tim, cuối cùng vẫn còn kém một cảnh giới . Nếu như không phải hắn cắn răng chống đỡ, không cho Lâm Vân Hàn cơ hội, lúc này bại có thể là chính hắn .
Vu Chủ phất tay xua tan bụi mù, kỳ quái nhìn nam tử đang ngạnh kháng Lâm Vân Hàn phía trước . Lâm Vân Hàn có thực lực gì, nàng biết rõ, lại là cảnh giới Địa Võ Cảnh nhị trọng thiên, làm sao có thể đảo mắt đã bại bởi một người nhất trọng thiên?
- Đừng lộn xộn, bằng không hắn thật sự có thể chết trong tay ta .
Tần Mệnh vác lấy Lâm Vân Hàn, giằng co với Vu Chủ . Lúc trước dò xét, khí tức rất yếu, rất không ổn định, đương nhiên cho rằng là tiểu thư nhà nào, cảnh giới uống thuốc chồng chất ra, hiện tại nhìn lại, rất có thể là một vị cường giả, mạnh mẽ áp chế cảnh giới cùng khí tức của mình .
- Hắn chết rồi, ngươi có thể sống?
- Vậy thì không quan trọng, có thể lôi kéo Lâm Vân Hàn Lâm công tử chôn cùng, chết cũng đáng rồi .