- Ngươi biết hắn?
- Đương nhiên!
- Ngươi biết ta?
- Cởi mặt nạ xuống xem một chút, nói không chừng quen biết .
Tần Mệnh hơi căng thẳng thân thể, chuẩn bị rút lui .
- Buông hắn xuống, tha cho ngươi không chết .
Trong thanh âm Vu Chủ không có bất kỳ cảm xúc nào, lạnh nhạt bình tĩnh, không gợn sóng .
- Ta sẽ trả hắn lại, nhưng không phải bây giờ, cáo từ!
Tần Mệnh khiêng Lâm Vân Hàn, chậm rãi lui về phía sau .
- Không thể theo ngươi .
Vu Chủ đang muốn giơ tay lên, phía sau trong rừng rậm truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một đám đệ tử Hải Đấu Môn vọt ra .
Tần Mệnh xoay người rời đi, vọt vào trong bóng tối, Vu Chủ không mạnh mẽ ra tay nữa, quanh thân nổi lên hồng hoa yêu diễm, quanh quẩn xoay múa, giống như hồ điệp huyết sắc nhẹ nhàng . Đợi hoa đỏ rơi xuống, nàng đã biến mất không thấy .
Khi các đệ tử Hải Đấu Môn đi tới nơi này, ngoại trừ đá vụn đầy đất, đã tìm không thấy nửa bóng người .
Tần Mệnh khiêng Lâm Vân Hàn trở về lữ điếm . Bán Nguyệt Đảo vô cùng hỗn loạn, giống như hắn khiêng người đi khắp nơi chẳng những không có không bình thường, ngược lại càng bình thường hơn .
- Hắn là ai?
Đám người Quách Hùng đang ở trong phòng Tần Mệnh chờ hắn .
- Một người bằng hữu .
Tần Mệnh ném Lâm Vân Hàn xuống sàn nhà .
Một người bằng hữu? Nhìn nam tử mặt đầy máu, xiêu vẹo trên mặt đất, đám người Quách Hùng biểu tình rất cổ quái .
- Làm sao các ngươi lại ở trong phòng của ta?
- Ngươi đã nói qua khi đến Bán Nguyệt Đảo muốn ủy thác cho chúng ta làm một chuyện, hiện tại chúng ta đã khôi phục không sai biệt lắm, có thể hỗ trợ .
- Các ngươi đi nghỉ ngơi là tốt rồi, cụ thể làm cái gì còn không nhất định .
Tần Mệnh xắn tay áo lên, đột nhiên nâng một quyền lên, nặng nề đánh vào đầu gối của Lâm Vân Hàn, tiếng kêu giòn tan, tiếng xương nứt vang khắp phòng .
- A a a...
Lâm Vân Hàn bị đau đớn làm cho tỉnh lại, nhưng không đợi hoàn toàn ngồi dậy, Tần Mệnh đã hướng mặt hắn đánh một quyền .
Tiếng ầm ầm vang lên, Lâm Vân Hàn ngửa mặt chạm đất, bị đánh đến thất điên bát đảo, ô ô than nhẹ .
Mặt đám người Quách Hùng co rúm, có loại đau thì nhìn cũng đau . Cái này có thực sự là bằng hữu không?
- Các ngươi còn có việc gì?
Tần Mệnh ngẩng đầu nhìn bọn họ .
- Không có việc! Ngươi cứ bận rộn trước, chúng ta trở lại sau, ngay bên cạnh .
Đám người Quách Hùng lại nhìn Lâm Vân Hàn nửa sống nửa chết, rời khỏi phòng .
- Thù gì?
- Không nhìn ra a, xuống tay đủ tàn nhẫn .
- Sao lại không nhìn ra, lúc ở khoang thuyền, hắn thiếu chút nữa đã phế lão đầu kia .
- Nói nhỏ một chút, đừng để hắn nghe thấy .
Bọn người Quách Hùng rời khỏi phòng, nhưng không có thật sự rời đi, tụ tập ở hành lang ngoài cửa . Bọn họ sinh tồn ở hải vực nhiều năm như vậy, có kinh nghiệm càng có nhãn lực . Người bị bắt y phục rất quý phái, hơn nữa rất cầu kỳ, hẳn là không phải người săn giết bình thường, cũng không phải dong binh tán tu các loại, rất giống một công tử ca . Tần Mệnh cứ như vậy trắng trợn khiêng trở về, rất dễ bị người khác đuổi tới nơi này .
Tần Mệnh phế đi chân phải của Lâm Vân Hàn, không sợ hắn phản kích .
- Đừng giả chết! Hỏi ngươi một vài câu hỏi, trả lời tốt, gửi ngươi trở về lại .
Lâm Vân Hàn mơ mơ màng màng mở mắt ra:
- Ngươi là ai?
- Đừng quan tâm ta là ai, ngươi là ai!
- Lâm Vân Hàn! Vu Điện…
Lâm Vân Hàn đang muốn nói ra thân phận của mình, hắn run run, nhưng vừa mới mở miệng đã tỉnh táo . Hành động lần này này bị Táng Hoa Vu Chủ nhắc nhở phải giữ bí mật, quyết không thể tiết lộ thân phận .
- Vu Điện?
Tần Mệnh chưa từng nghe qua cái tên này .
- Cổ Hải?
- Mặc kệ ngươi là ai, ngươi chọc vào người không nên chọc vào, bây giờ thả ta đi, bằng không ngươi sẽ chết rất thảm, ta không phải hù dọa ngươi, ngươi thật sự sẽ sống không bằng chết .
Lâm Vân Hàn chật vật muốn đứng lên, nhưng chân phải vỡ vụn truyền đến đau nhức, co giật run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu treo đầy hai má .
- Chân ta… chân ta, ngươi là tên hỗn đản, ngươi dám phế chân ta
- Câm miệng lại! Nếu dám la hét, phế không chỉ có một chân . Ngươi có thể không biết ta, nhưng ta biết ngươi .
Tần Mệnh ghé vào bên tai Lâm Vân Hàn, dùng thanh âm lạnh như băng chậm rãi nói:
- Ta… là ma.. .
Lâm Vân Hàn lạnh lùng quay đầu, nhìn chằm chằm mặt nạ hắc thiết gần trước mắt, đầu tiên là không dám tin, sau đó là kinh nghi, lắc lư trong đồng tử . Cái chữ này, ở trong tai hắn không thua gì sấm sét giữa trời quang .
Tần Mệnh trong lòng khẽ động, tiếp tục dữ tợn lại lạnh như băng thì thầm:
- Nói cho ta biết, Triệu Lệ ở đâu?
Lâm Vân Hàn cả người rét run, đáy mắt kinh ngạc cùng nghi hoặc biến thành sợ hãi:
- Ngươi… ngươi ….
Tần Mệnh bóp cổ Lâm Vân Hàn:
- Nói cho ta biết! Triệu Lệ ở đâu? Nếu không thì… đoán xem kết quả của ngươi là gì?
- Ta không biết! Ta thực sự không biết! Ta vẫn luôn đang tìm kiếm, nhưng ta không tìm thấy.
Lâm Vân Hàn thật sự sợ hãi, nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, ánh mắt lắc lư, một tay chộp về phía mặt nạ của hắn.