- Ngươi là ai .
Tần Mệnh ngăn lại, nhe răng cười:
- Đừng lộn xộn! Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Triệu Lệ ở đâu!
Lâm Vân Hàn lạnh cả người rét run:
- Ta thật sự không biết!
- Cho ngươi cơ hội, ngươi không biết quý trọng, xin lỗi .
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng làm bậy, ta là người của Vu Điện, ta là…
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nói chuyện rất nhỏ .
Vu Chủ đi tới ngoài cửa phòng, xiêm y hoa mỹ, khí chất độc đáo, dáng vẻ nhu mị, làm cho lữ điếm hỗn loạn thành một mảnh yên tĩnh, rất nhiều người đều sững sờ nhìn bóng dáng của nàng, lộ ra thần sắc tham lam .
Bốn người Quách Hùng đều thoáng thất thần, tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được cỗ mỹ nữ kinh tâm động phách kia .
- Hắn ở trong đó?
Vu Chủ đứng bên ngoài cửa phòng Tần Mệnh .
Hắn? Từ này rất thân mật, quan hệ không bình thường .
Đám người Quách Hùng đều lộ ra nụ cười tươi:
- Tần công tử ở bên trong .
Vu Chủ đứng trước cửa, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi nâng lên .
Tiếng bành bành trầm đục, cả tòa lữ điếm đều run lên, hai cánh cửa trực tiếp nổ tung, hóa thành mảnh vụn mãnh liệt bắn vào bên trong .
- Tới đủ nhanh a .
Tần Mệnh đã cảnh giác, trước tiên phóng sang bên cạnh, buồn bực gầm nhẹ, đập nát tường, mang theo Bạch Hổ từ lầu năm nhảy xuống, mang theo bụi đá vụn, rơi xuống khu phố náo nhiệt, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu .
Hỏng rồi, là kẻ địch!
Đám người Quách Hùng biến sắc, cơ hồ không chút suy nghĩ, trực tiếp trực tiếp từ hành lan trèo xuống, cường tráng linh hoạt, chui lên lầu ba, lại đụng vào phòng khác nhau, từ cửa sổ bay tung rút lui . Trong nháy mắt nữ tử kia ra tay, bọn họ liền phán định thực lực chênh lệch, cũng không phải là một cấp độ .
Vu Chủ bước nhẹ nhàng, đi vào phòng đầy bụi, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Vân Hàn máu tươi đầm đìa trên mặt đất .
Lâm Vân Hàn đứng lên, quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
- Xin… giáng tội…
- Hắn ta là ai? Tại sao lại bắt ngươi?
- Là… là… ma…
- Ma?
Đôi mắt lạnh lùng của Vu Chủ hơi ngưng rút lại .
- Ai dám phá hủy lữ điếm của ta! Dám ở chỗ này giương oai, không hỏi một chút?
Chủ quán mang theo đám thủ vệ vội vàng xông tới, cũng không đợi tới gần phòng, một cánh hoa phiêu nhiên đến, trong nháy mắt xuyên thủng tất cả bọn họ, tiếng hô to đột nhiên dừng lại, thân thể bọn họ lay động, vô lực quỳ trên mặt đất, cả người tái nhợt khô quắt, ánh mắt ngốc trệ, đã không còn khí tức, hơn nữa máu toàn thân cũng bị cánh hoa xuyên thủng trong nháy mắt rút khô, một giọt cũng không còn .
- Mau mau mau, đuổi theo.
Tần Mệnh trà trộn trong đám người huyên náo, thúc giục Bạch Hổ phía sau.
Nữ tử này đến thật nhanh, chân trước ta vừa bước vào, chân sau nàng đã theo vào.
- Nàng không phải là Thánh Võ đấy chứ?
Tần Mệnh nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ a ô mấy tiếng, ta nào biết được?
- Vu Điện là thế lực gì? Nghe có vẻ lai lịch rất lớn.
Từ phản ứng của Lâm Vân Hàn, Triệu Lệ có thể còn chưa bị bắt được.
Có thể xác định Triệu Lệ an toàn, Tần Mệnh liền thỏa mãn.
Hơn nữa Lâm Vân Hàn tìm hắn nhiều năm như vậy cũng không tìm được, chứng tỏ Triệu Lệ đã nấp kỹ, hoặc là đi rất xa.
Tần Mệnh bây giờ còn nhớ rõ những chữ bằng máu Triệu Lệ lưu lại trên tường —— ân đã trả, duyên chưa hết, chờ mong gặp lại.
- Đi, lại đi kích thích Hải Đấu Môn.
Tần Mệnh chuyển vào trong ngõ, mang theo Bạch Hổ biến mất dưới màn đêm.
Không lâu sau khi hắn rời đi, trong cửa hàng đối diện con hẻm, một lão nhân với khuôn mặt đầy râu đi ra với một rương cá biển, ngã xuống quầy hàng ở cửa điếm. Một mông ngồi xuống, thoải mái duỗi lưng:
- Đồ tươi, đồ tươi a, hàng vừa mới lên, một đồng tiền một cân, tùy tiện chọn.
- Lý lão đầu, hôm nay có gì đặc biệt?
Một khách quen đi tới, đưa tay lật vài cái.
- Muốn mua thì chọn, không muốn mua thì thôi, đừng đụng loạn.
Lão đầu lười nhác, cầm lấy tẩu thuốc treo trên ván cửa, vèo vèo hít hai ngụm.
- Chỉ với cái tính tình thối nát này của ngươi, làm sao bán cá. Chết đói lão đầu tử ngươi.
- Không đói chết, có cá.
- Còn không biết xấu hổ mà nói? Người khác bán cá mỗi ngày mở cửa, ngươi ba ngày hai ngày đóng cửa, thế nào, kiếm được tiền đi dạo hoa lâu rồi?
Vị khách quen chọn một con cá tươi, ném một đồng xu:
- Thay đổi nhiều kiểu đi, mỗi ngày chỉ có một vài con cá như vậy.
- Thích ăn hay không ăn, đánh rắm thật nhiều.
Lão đầu thoải mái nhàn nhã đung đưa.
- Lão đầu, lấy hai con cá.
Một tráng hán đi qua bên cạnh.
- Đưa tiền.
- Không có tiền.
- Cút.
- Láo lếu...
Tráng hán vừa định xắn tay áo, bị người bên cạnh đụng văng ra:
- Tức giận với một lão già họm hẹm cái gì, đi đi đi, uống rượu đi.
Lão đầu vèo hai ngụm khói khô, nuốt mây phun sương, bỗng nhiên nhíu mày, nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó đang có chút huỳnh quang lóe lên.
- Ừm?
Lão đầu chạm vào điểm sáng trong lòng bàn tay, nhìn về phía ngõ nhỏ phía trước.
- Lão đầu, mua cá! Bao hết toàn bộ.
Một tiểu nhị trong một tiệm cơm chạy đến.
- Không bán.
- Có sinh ý không làm? Nước biển ngâm nhiều rồi, vào đầu luôn rồi?