Hồ Đại Hải kích động hô to:
- Ai cũng đừng cướp, cho ta! Bốn ngàn hắc kim tệ! Ai dám tăng giá? Lão tử nơi này có năm ngàn chờ! Có chút bảo bối là giá trên trời, nhưng một số là vô giá. Trọng bảo vô giá, ha ha, ta định rồi.
- Ta ra bốn nghìn không trăm năm mươi! Ngươi thực sự dám ra năm ngàn?
Mộng Trúc đúng lúc khiêu khích.
- Năm ngàn! Cạnh tranh lão nhân kia, ta ra năm ngàn! Nhớ cho kỹ!
- Tốt thay cho một câu giá trên trời cùng vô giá, ta ra năm ngàn năm trăm! Nơi này là hải vực, không phải Huy Hoàng hoàng triều, còn sợ người của Thường gia hắn tới đuổi theo?
Tôn Minh bình tĩnh theo vào.
- Ngươi, ngươi là ai, đứng lên cho ta! Ta ra... Ra... sáu nghìn!
Hồ Đại Hải hô to.
Liên tiếp mấy tiếng cao vút vang dội, quanh quẩn ở hội trường đấu giá, trực tiếp oanh động.
Có tiền, thật là có tiền, một ngàn một ngàn bưu giá? Nghe mà đau ngực!
Một ngàn hắc kim tệ bán bao nhiêu bảo bối a, bưu đến như vậy sao?
- Vu Chủ, Tịch Diệt Linh Tháp thật đáng giá cái giá này sao?
Lâm Vân Hàn hận không thể đập nát tường, nhìn xem kẻ ngốc đối diện là ai.
- Giá trị!
Vu Chủ thản nhiên nói một câu, làm cho Lâm Vân Hàn lộ ra kinh ngạc.
Câu nói của Hồ Đại Hải có một số bảo bối là giá trên trời, có bảo bối là vô giá, sinh ra cộng hưởng cùng rất nhiều cường giả, cũng kích thích những người phụ trách thương hội kia.
Một phòng khách quý truyền ra thanh âm:
- Tịch Diệt Linh Tháp là một không gian phong ấn, bên trong tổng cộng có chín tầng phong ấn, xin hỏi, Linh Tháp trống rỗng? Hay có gì khác trong đó?
- Linh tháp không trống! Trưởng lão đấu giá nâng Tịch Diệt Linh tháp, rót năng lượng, chậm rãi mở ra tầng thứ nhất.
Tịch Diệt Linh Tháp quang mang vạn trượng, đột nhiên bành trướng đến độ cao mấy thước, phát ra áp lực nặng nề như núi cao, oanh động Vọng Hải Điện, đè đến mọi người ở gần không thở nổi.
- Ngao rống!
Bên trong đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ điên cuồng, giống như là có hung thú khủng bố thức tỉnh, hơn nữa không phải là một con, tiếng gào thét càng ngày càng nhiều, vang vọng Hải Điện, đinh tai nhức óc, chúng nó điên cuồng va chạm linh tháp, đụng đến ầm ầm loạn vang, đụng đến hào quang rực rỡ, đụng đến không gian đều nổi lên gợn sóng.
Toàn trường kinh động, rất nhiều người theo bản năng rời khỏi chỗ ngồi, muốn chạy về phía sau.
- Tầng thứ nhất, thú hồn!
Trưởng lão đấu giá rút về năng lượng, Tịch Diệt Linh Tháp chợt yên tĩnh, ảm đạm quang hoa.
- Bên trong phong ấn bảo bối?
Hồ Đại Hải hỏi Tần Mệnh.
Tần Mệnh đều ngoài ý muốn, tầng thú hồn phong ấn tầng thứ nhất? Tầng thứ hai, tầng thứ ba thì sao? Có chín tầng? Thiệt thòi!!
- A...
Hồ Đại Hải há miệng.
- Sáu ngàn năm trăm hắc kim tệ!
Một thương hội chủ động đấu giá, đây quả thực là một bảo khố a. Tịch Diệt Linh Tháp trân quý, bảo bối bên trong càng trân quý.
- Bảy ngàn hắc kim tệ.
Một vị cường giả bỗng nhiên lên tiếng, trong ánh mắt lộ ra lửa nóng. Hắn là chuẩn bị đấu giá trân bảo tuyệt thế cuối cùng, nhưng bị Tịch Diệt Linh Tháp hấp dẫn. Đấu giá phía sau sẽ càng kịch liệt hơn, năm ngàn giá khởi điểm không biết có thể đấu giá đến trình độ nào, cùng với đến nơi đó chém giết, còn không bằng ở chỗ này tranh đoạt.
- Bảy ngàn năm trăm!
- Tám Ngàn!
Liên tục hai thanh âm hô lên, chấn đến rất nhiều người đầu váng mắt hoa, tám ngàn rồi? Tám ngàn! Hắc kim tệ a!
Tần Mệnh đều âm thầm hít vào, chút ảo não vừa rồi không còn, tám ngàn hắc kim tệ? Đáng giá quá!
- Đều điên rồi?
Hồ Đại Hải lắp bắp kinh hãi, ba ngàn bão đến tám ngàn?
Tám ngàn vừa đi ra, toàn trường đều yên tĩnh, ngay cả khu khách quý cũng im lặng không có tiếng động.
Tám ngàn hắc kim tệ? Tịch Diệt Linh Tháp? Chính xác thì có đáng giá không? Có người đang cân nhắc, cân nhắc có nên ra tay hay không.
Nhưng sau một thời gian dài im lặng, một góc, đột nhiên truyền ra một giọng nói:
- Chín ngàn hắc kim tệ! Tịch Diệt Linh Tháp, ta thu!
Chín ngàn?
Ánh mắt toàn trường tề tụ về một góc tầng một, ngay cả trưởng lão bán đấu giá cũng giật mình, trong tầng một lại cất giấu nhân vật như vậy?
Nhưng rất nhiều người sau khi nhìn rõ người nọ, tập thể nói một câu thô lỗ:
- Mẹ kiếp!
Một lão nhân lười biếng, tóc khô, kéo lấy tẩu thuốc, rất khiêm tốn. Nhưng rất nhiều người biết hắn ta, đây không phải là lão nhân bán hải sản ở chợ sao?
Một người bán hải sản đều phú khả địch quốc rồi? Ngươi để cho những thương hội kia làm sao có mặt mũi sống sót, đều chuyển sang bán hải sản?
- Lão đầu, ngươi mộng du sao?
- Chín ngàn hắc kim tệ, không phải chín ngàn đồng tiền!
- Ngươi ăn nhiều cá thối tôm thối rồi, choáng váng a.
- Trường hợp nghiêm túc như vậy, đừng chọc ta cười, trở về bán cá của ngươi đi!
Tần Mệnh nhấc rèm lên, nhìn về phía đó. Hào sảng ném chín ngàn hắc kim tệ? Thế nhưng lại xuất phát từ tay một lão đầu?
Trưởng lão đấu giá sắc mặt âm trầm:
- Ngươi có tiền mua?
Lão đầu thản nhiên nói:
- Hải Đấu Môn các ngươi nợ ta tiền cá, vừa lúc bù đắp.
- Ha ha...
Xung quanh bật cười.
Nhưng vào lúc này, hậu trường vội vàng đi ra một người, thì thầm vài tiếng ở bên tai trưởng lão đấu giá.
Lông mày trưởng lão đấu giá càng nhíu càng chặt, nhìn người này, lại nhìn về phía hậu trường, ho nhẹ vài tiếng, giơ trọng chùy lên:
- Chín ngàn hắc kim tệ, lần một, lần hai, lần ba... Thỏa thuận!