Hải Đấu Môn an bài môn đồ, truy tìm bốn người Quách Hùng. Bọn họ tuy rằng quyết định từ bỏ khí linh, nhưng cũng không thể bán không rõ ràng, ít nhất trong lòng có một cái đáy.
Nhưng Tuyệt Ảnh cũng không phải hư danh, đã sớm thiết kế xong tuyến đường rút lui, bọn họ chen chúc ở trong đám người chật chội, đi bộ nhanh ở trên đường núi phức tạp, không ngừng thay đổi phương vị, không ngừng thay y phục, phân biệt từng người một, mỗi người biến mất ở trong màn đêm, không đến nửa canh giờ liền đem tất cả người theo dõi bỏ đi.
Mộng Trúc rẽ vào đường phố náo nhiệt, chuyển tay đem khí linh giao cho hài tử bên đường.
Một nhóm hài tử ồn ào xông vào đám đông, sau đó phân tán, xông vào các con hẻm khác nhau.
Một nam tử trông giống như một người ăn xin, đã chờ đợi trong một con hẻm nhất định, lấy hộp gấm từ một hài tử, trèo tường rời đi, nhảy vào một cái giếng khô nhàn rỗi, biến mất.
Đám hài tử cùng tên ăn mày này, đều là đã mua trước, chờ ở chỗ này giao hàng.
Về phần là cái gì, bọn họ không biết, đưa cho ai, cũng không biết, ai an bài bọn họ, cũng không biết.
Họ chỉ biết rằng họ có thể kiếm tiền và kiếm được rất nhiều kim tệ.
Quách Hùng, Mộng Trúc, Tôn Minh, Trương Liệt, toàn bộ biến mất, mỗi người ẩn nấp trong khu vực náo nhiệt khác nhau của Bán Nguyệt Đảo.
Nơi này vô cùng hỗn loạn, kẻ đến người đi đều là gương mặt xa lạ, mỗi ngày gần mười vạn người tới lui, muốn giấu đi, kỳ thật cũng không khó. Nhất là đối với Tuyệt Ảnh, người biết rõ nơi này, hơn nữa lại có kinh nghiệm phong phú mà nói, càng dễ dàng hơn.
Nửa canh giờ sau, trong một cánh rừng ở phía bắc đảo, một sàn nhà chậm rãi di chuyển, tên ăn mày cẩn thận lộ đầu ra.
Bành!
Một trọng chưởng đánh vào gáy tên ăn mày, hắn còn chưa kịp thấy rõ tình huống xung quanh, liền hôn mê ở trong hố.
- Đắc tội rồi.
Tần Mệnh ném xuống một lượng lớn kim tệ, che ván gỗ lại, mang theo hộp gấm rút lui. Hắn không dám đem hộp gấm bỏ vào không gian xoay giới chỉ, miễn cho nó ở bên trong dung hợp với Hoang Thần Tam Xoa Kích, đến lúc đó không chừng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.
Từ lúc rời khỏi hội đấu giá, đến khi di chuyển khí linh đến nơi này, mỗi một bước đều có kế hoạch tốt, thời gian cũng rất chuẩn xác.
Tuy nhiên...
Ở Tần Mệnh rời đi không bao lâu, trong hố bịt kín, trong y phục tên ăn mày thế nhưng lại bay ra một cánh hoa, tươi thắm, huyết hồng, màu sắc yêu dị, nó chậm rãi phiêu phù, xốc lên phiến đá, bay lên trời cao, đột nhiên nở rộ hồng quang như ngọn lửa, chiếu sáng rừng rậm.
Cách đó ngàn thước, Tần Mệnh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn rừng rậm.
Dường như có một khí tức mạnh mẽ.
Quan sát cẩn thận, giống như có ánh sáng đỏ nhấp nháy ở xa.
Theo sau? Tần Mệnh kinh ngạc, không nên a.
Cánh hoa phiêu phù trong chốc lát, đột nhiên phi nước, mở ra cánh rừng hỗn loạn, vọt tới hướng Tần Mệnh.
Đại gia, thật sự là nữ tử Vu Điện kia? Tần Mệnh phóng bước chạy như điên, ở trong rừng rậm trái phải trái phải, cuối cùng dứt khoát chấn động cánh chim vàng, giống như ánh sáng biến mất trong rừng rậm.
- Tìm được ngươi!
Vu Chủ ngồi xếp bằng trên một ngọn núi cao sâu thẳm của hòn đảo, cảm nhận được hơn mười cánh hoa tản ra ngoài, phần còn lại tất cả dừng lại, chỉ có một cánh hoa đột nhiên tăng tốc, triệu hồi nàng.
- Ta muốn xem, ngươi là ai.
Có thể sớm thiết kế xong đường rút lui phức tạp, rất có thể biết rõ bên trong tinh cầu là cái gì.
Nhưng...
Đang lúc Vu Chủ đứng dậy, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.
Đột nhiên xuất hiện, ngay cả Vu Chủ cũng không phát hiện có người tới gần.
- Vu Chủ điện hạ, sao lại có rảnh rỗi đến Bán Nguyệt Đảo thưởng thức cảnh đem?
Một lão nhân xách theo tẩu thuốc ra khỏi bóng tối, đi bộ vài bước và ho hai tiếng:
- Cá muối ăn nhiều rồi, cổ họng không thoải mái, thứ lỗi.
- Lại có liên quan gì cùng ngươi.
Vu Chủ lạnh nhạt như thường, đứng dậy giằng co với lão nhân đang đi tới.
Là lão nhân trong buổi đấu giá bắt được Tịch Diệt Linh Tháp, lúc ấy liền cảm thấy không đơn giản. Nhưng ta không biết hắn, làm thế nào hắn có thể nhận ra ta?
Lão nhân cười nhạt:
- Ngươi có cần giúp đỡ không?
- Cáo từ.
Vu Chủ xoay người muốn đi về phía vách núi, sốt ruột truy tung khí linh.
- Chờ một chút!
Lão nhân gọi Vu Chủ lại, nhẹ nhàng gõ một ngón tay, cổ áo truyền đến thanh âm tỉ tê, một con hải xà xám trắng chậm rãi lộ ra cái đầu dài nhọn, nuốt chửng cái lưỡi rắn đỏ thắm, nhìn chằm chằm Vu Chủ phía trước.
Ánh mắt Vu Chủ khẽ ngưng tụ, lại từ phía sau cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, nàng chậm rãi quay đầu:
- Ngươi là ai?
- Một người bán hải sản.
- Khiêm tốn, làm ăn nhỏ có thể mua được Tịch Diệt Linh Tháp?
- Mấy năm nay buôn bán hải sản không dễ làm, thỉnh thoảng làm chút nghề phụ.
- Chủ tiệm bán hải sản, nghề phụ giết người?
Vu Chủ quan sát lão nhân, khuôn mặt được che lấp bởi tấm màn đỏ kia hơi thay đổi, nàng dường như biết người này là ai.
- Ta đến đi Bán Nguyệt Đảo một chuyến, làm sao kinh động ngươi đại giá rồi.