Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 777 - Chương 777 - Vân Tước Vượt Biển (1)

Chương 777 - Vân Tước vượt biển (1)
Chương 777 - Vân Tước vượt biển (1)

- Ta không có lý do gì ngăn cản ngươi. Vô tình đụng phải, muốn cùng ngươi tán gẫu vài câu.

- Không có hứng thú.

Vu Chủ rời đi, nhưng đối phương rõ ràng đã khóa chặt nàng.

- Ngươi vẫn là nghe một chút là tốt rồi, cũng đề phòng ta đến Vu Điện tìm các ngươi.

- Vu Điện mạo phạm ngươi?

Vu Chủ phất tay vung ra cánh hoa đầy trời, giống như vô số con bướm màu đỏ như máu, bay về phía vụ nổ, tiếp tục truy kích người thần bí rời đi.

Lão nhân không để ý tới những cánh hoa kia, thản nhiên lắc đầu:

- Cũng không đến mức mạo phạm, xa không oán gần không thù, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng ta nghe nói, Vu Chủ các hạ gần đây đã đi tới Bắc Vực?

- Nếu nước giếng không phạm nước sông, ta đi đâu lại có quan hệ gì với ngươi.

- Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, nếu ngươi chán ở hải vực, muốn đến đất liền đi dạo một chút, không có ai ngăn ngươi, nhưng nếu Vu Điện các ngươi muốn lặp lại trận chiến tranh bảy trăm năm trước, khuyên các ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng.

Hai mắt đục ngầu của lão nhân dần dần trong sáng, thâm sâu giống như hải dương, còn nổi lên vòng xoáy màu đen.

Vu Chủ lạnh lùng nói:

- Ngươi quản quá rộng.

- Nhắc nhở mà thôi, nơi đó có một tòa thành, tên là Lôi Đình. ha ha... các ngươi không đụng được.

Lão nhân nhẹ giọng cười nói, nhưng ngữ khí cùng ánh mắt rõ ràng có chút lạnh lẽo.

- Không cần phải đụng, đương nhiên sẽ không đụng. Nhưng lúc nên đụng, cũng không phải ngươi có thể ngăn được.

Vu Chủ ngữ khí lạnh lùng như thường, cũng không sợ hắn.

- Nói, ta đã nói rồi, đối đãi như thế nào, đó là chuyện của các ngươi.

Lão nhân nhẹ nhàng điểm con rắn biển một cái, con rắn biển hướng về phía Vu Chủ nhổ cái lưỡi rắn, vòng quanh cổ của lão nhân, quay lại y phục.

Vu Chủ đang định rời đi, nhưng lại dừng lại:

- Ngươi có liên quan gì đến người nọ không?

- Người nào?

- Trong lòng ngươi rõ ràng.

- Không ai đoán người, không ai nghi người.

- Tốt nhất là không có quan hệ, bằng không …. Cách bảy trăm năm, trận chiến đầu tiên Vu Điện tái hiện chính là các ngươi!

- Chúng ta? Ha ha... Thật táo bạo.

Lão nhân lắc đầu, cười khẽ hai tiếng.

- Hãy chờ xem!

- Vu Chủ các hạ, thu Táng Hoa Thuyền của ngươi, rời khỏi phiến hải vực kia, bằng không chờ ta không bắt được cá, có thể chuyện gì cũng làm được.

Lão nhân chắp tay sau lưng, bước vào bóng tối, chỉ chốc lát sau lại vang lên giọng nói lạnh lùng của mình:

- Hừng đông ta sẽ ra biển bắt cá, ngươi không có nhiều thời gian. Nếu như tiểu tử trong ngực ta không ăn được cá, sẽ ăn thịt người.

Tần Mệnh cưỡi lấy Vân Tước Hiệu lao nhanh ở giữa biển, gió biển ướt át gào thét qua bên tai.

Mặt biển cũng không bình tĩnh, không ngừng có sóng biển cuồn cuộn mà đến, nhấc lên độ cao mấy chục thước, ở trong bóng tối giống như tường thành vô tận, khí thế mênh mông đập vào mặt. Nhưng đều khó có thể ngăn cản Vân Tước Hiệu, trực tiếp đánh xuyên qua, tiếp tục phi nước, tốc độ va chạm cực hạn, phá tung thủy triều mãnh liệt trước mặt.

Đột nhiên...

Ầm ầm!

Thân thuyền run rẩy, ngay sau đó bay ra ngoài, giống như là lao vào trên đá ngầm.

Tần Mệnh mở rộng cánh chim, mạnh mẽ khống chế thân thể, chụp lấy Bạch Hổ vỗ cánh bay lên trời.

Là thi thể của một con hải thú khổng lồ, tỏa ra huỳnh quang nhàn nhạt, hầu như không khác gì mặt biển lấp lánh dưới ánh trăng. Thân thể của Vân Tước Hiệu đem toàn bộ thi thể khổng lồ lật tung, cuồn cuộn nổi lên sóng biển đầy trời.

Khi cự thú lật lại, sóng biển bắn tung tóe, tình huống phía dưới lại làm cho Tần Mệnh da đầu một tê dại, biến sắc ngay tại chỗ.

Là rậm rạp chằng chịt lôi ngư, vô số vô tận, toàn thân chúng nó nổi lên lôi quang, thoạt nhìn một giống như một mảnh lôi trì, tràn ngập năng lượng hủy diệt, có vài con lôi ngư xoay quanh trong biển trào cuồn cuộn, có chút treo trên thi thể cự thú, chúng nó đang cùng ăn, nhưng mà... Bị quấy rầy rồi...

Ầm ầm!

Cả mặt biển đều sôi trào, vô số lôi ngư tập thể gào thét, ngàn vạn lôi điện phóng lên trời. Chúng nó có thể hủy diệt con hải thú khổng lồ khủng bố mấy trăm thước này, phá hủy Tần Mệnh quả thực rất dễ dàng.

- Đại gia!

Tần Mệnh kêu lên, kéo lấy Bạch Hổ tăng độ cao cực nhanh, nhưng dư quang khóe mắt lại phát hiện Vân Tước Hiệu bay đi... Bay đi mất...

Lúc thân thuyền bay lên, giống như là xúc động cái gì đó, Vân Tước chấn động hai cánh, lại xoay tròn thân thuyền, bay lượn về phía xa, vừa lúc mở ra phiến lôi trì này.

- Ngao ngao.

Bạch Hổ vung móng vuốt, thúc giục Tần Mệnh, nó bay rồi!

- Thấy rồi.

Tần Mệnh tránh khỏi lôi triều, lăng không đảo ngược, xông về phía Vân Tước Hiệu.

Đám lôi ngư tính tình nóng nảy, lần thứ hai phóng thích lôi điện, giống như một mảnh lôi triều, mạnh mẽ nhấc lên, loạn vũ trường không.

Ngoài ra còn có nhiều lôi ngư từ đáy biển sâu lao ra, rậm rạp, giải phóng sấm sét, một khắc này khiến cho hàng ngàn thước vùng biển sáng lên.

Tần Mệnh toàn lực vỗ cánh, tốc độ tăng lên đến cực hạn, mạo hiểm tránh khỏi lôi triều, kéo lấy Bạch Hổ nặng nề rơi vào Vân Tước Hiệu:

- Đi đi, mau đi.

Vân Tước Hiệu giống như mũi tên rời cung, nhanh như điện chớp xẹt qua mặt biển, thoát khỏi mảnh nhà ăn kia.

Bình Luận (0)
Comment