- Nâng tinh thần lên.
Tần Mệnh không dám khinh thường, toàn lực khống chế Vân Tước Hiệu, ngưng thần dò xét hải vực phía trước. Nhưng không đợi hắn thở dốc, một tiếng nổ lớn đột nhiên phát nổ trên cao, giống như là thứ gì đó nổ tung, ngẩng đầu nhìn lại, là con bướm khổng lồ, hoa văn hai đôi cánh giống như hai con mắt to lớn, lộ ra tà mang yêu dị.
Mỗi lần hồ điệp vỗ cánh, đều phát ra thanh âm nổ tung, tốc độ đều sẽ mạnh mẽ tăng lên mấy lần.
Trong nháy mắt, đã từ độ cao ngàn thước giáng xuống đỉnh đầu đám Tần Mệnh.
- Xuống biển! Xuống biển!
Tần Mệnh cao giọng thúc giục, một tay đè Bạch Hổ lại, nằm sấp vào khoang thuyền. Vân Tước ngay lập tức lao xuống, một đầu đâm vào dưới biển, tiếp tục lao xuống, không ngừng lặn xuống. Trước kia Vân Tước Hiệu có thể tùy ý chìm xuống, còn sinh ra bình chướng thủ hộ, nhưng hiện tại nó đã không còn công năng thủ hộ, có thể lặn xuống, nhưng không thể thủ hộ người trên thuyền.
Con bướm lơ lửng trên bầu trời một lúc, mất đi dấu vết của con mồi, lúc này mới rời đi.
Vân Tước bay hơn mười dặm dưới đáy biển, lại không thể không nổi lên mặt biển. Bởi vì Tần Mệnh ở dưới đáy biển tối tăm nhìn thấy từng mảng lớn bóng đen, chậm rãi di chuyển, bóng đen kia thật lớn, lớn đến mức làm cho trong lòng người ta phát hoảng, ngay cả Bạch Hổ cũng nôn nóng bất an, giãy dụa muốn chạy trốn.
Một đường phi nhanh, liên tiếp nguy hiểm, Tần Mệnh lĩnh hội được nguy hiểm từ hải vực, tinh thần khẩn trương cao độ.
Nơi này không giống như rừng rậm, có thể có núi cao, rừng rậm, vách đá, sông ngòi, có thể trốn tránh nguy hiểm, che giấu dấu vết, nơi này là một mảnh vô tận, căn bản không có chỗ ẩn thân, một một khi bị hải thú nhìn chằm chằm, chính là cửu tử nhất sinh.
Trước bình minh, Tần Mệnh vừa chém giết hai con hải thú, chưa kịp lau đi máu trên mặt, Bạch Hổ lại đột nhiên gầm gừ cảnh báo.
- Đó là cái gì?
Tần Mệnh quay đầu lại, cuối tầm mắt xuất hiện một tầng mây đỏ tươi, dần dần phóng đại, rõ ràng. Tốc độ của Vân Tước Hiệu đã đủ nhanh, tầng mây lại chậm rãi đuổi theo, không ngừng kéo gần khoảng cách.
Bạch Hổ cảm thấy uy hiếp lớn lao, thét dài. Một khắc này, Bạch Hổ toàn thân dâng lên bạch quang, giống như sấm sét kịch liệt chạy loạn, lộ ra một cỗ lực lượng cương kình, hài cốt đều đang đùng đùng vang lên, mơ hồ mang theo tiếng sắt thép âm vang. Đợi bạch quang tan hết, trên người Bạch Hổ lại xuất hiện áo giáp màu bạc, bảo vệ miệng, bụng lưng, cùng với tứ chi lợi trảo các bộ vị quan trọng, uy phong lẫm liệt, hổ uy thịnh long.
- Bạch Hổ chiến y?!
Tần Mệnh ngạc nhiên, đây không phải là Bạch Hổ chiến y một trong những Bạch Hổ truyền thừa bí tịch mà Bạch Quy nhắc tới sao? Tương tự như linh lực thuẫn của võ giả, nhưng so sánh với chiến y Bạch Hổ tuyệt đối cứng cỏi hơn gấp mười lần.
Ha ha! Sáng lên a!
Tần Mệnh kích động, Bạch Hổ không đợi tiến vào Địa Võ, cũng đã mở ra tứ đại truyền thừa, đây là muốn trước Thánh Võ mở ra toàn bộ truyền thừa sao?
Không hổ là huyết mạch chí tôn.
Hiện tại Huyền Võ cảnh đỉnh phong, đủ để chống lại Địa Võ Cảnh.
Thế nhưng, Tần Mệnh không kịp cảm khái, đam mây đỏ ở xa kia đang dần kéo chặt khoảng cách.
- Cánh hoa?
Tần Mệnh thấy rõ ràng, là cánh hoa đầy trời, đang bay cực nhanh, lao qua mặt biển, tung hoành giữa không trung, nhấc lên sóng biển cùng khí kình mênh mông, cách rất xa là có thể nghe được cánh hoa cắt không gian dẫn phát tiếng gió gào thét.
- Âm hồn bất tán! Vân Tước Hiệu, lặn xuống!
Tần Mệnh không dám ngạnh kháng, một cánh hoa ở trong rừng núi thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, một quần như vậy, còn không trực tiếp đánh hắn thành cặn bã.
Ầm ầm!
Đầu thuyền nhỏ mạnh mẽ đâm xuống, giống như một viên đạn đánh mạnh vào mặt biển, nổ tung lên tầng sóng dữ dội, nhưng tốc độ Vân Tước không giảm, trong nháy mắt xông vào đáy biển, bay ra hơn ngàn mét.
Tần Mệnh cùng Bạch Hổ cực lực nắm chặt thân thuyền, kiên trì ngạnh kháng thế nước mãnh liệt.
Như vậy mới có thể che giấu dấu vết.
Thế nhưng, không bao lâu sau, phía sau liên tiếp truyền đến tiếng nổ lớn, hơn một ngàn cánh hoa thế nhưng lại liên tiếp xâm nhập xuống đáy biển, bay tới hướng bọn họ. Do kích thước cơ thể nhỏ hơn, ít bị cản trở bởi nước, kéo gần khoảng cách lại càng nhanh hơn.
Thế này cũng được?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Tần Mệnh xoay chuyển tâm tư, từ trong túi lấy ra Thủy Tinh Cầu, có nên phóng thích nó hay không? Thế nhưng, một khi Hoang Thần Tam Xoa Kích lấy ra, khí linh rất có thể trực tiếp phá tan phong ấn, mạnh mẽ dung hợp, ta cũng không khống chế được nó!
- Rống!
Bạch Hổ không ngừng gầm thét, khí thế bá liệt mà cuồng bạo, hận không thể hiện tại nhào ra ngoài, đập nát cánh hoa kia.
- Điên một lần! Ai sợ ai chứ!
Tần Mệnh biểu tình dữ tợn, quát Bạch Hổ:
- Rống lên! Phóng thích khí thế chí tôn của ngươi cho ta!
Bạch Hổ cùng Tần Mệnh tâm ý tương thông, tự nhiên hiểu được. Tần Mệnh điên cuồng, Bạch Hổ sát phạt, đều là không sợ hãi! Đến đây đi, đến đây, chỉ cần không chết được, lão tử vẫn là một hảo hán.