Vân Tước Hiệu đều bị năng lượng bao phủ, thiếu chút nữa vỡ vụn.
Ngay lúc này, dưới đáy biển nhuộm đỏ màu máu, một cái bóng khổng lồ nổi lên trên.
- Tới rồi?
Tần Mệnh tuy rằng không khống chế được, lại thống khổ, nhưng có thể cảm nhận được uy hiếp lớn lao. Hắn buồn bực gào thét, ở dưới đáy biển mở rộng cánh chim, một bên nắm chặt Bạch Hổ, một bên khống chế Vân Tước Hiệu hồi cứu.
Vân Tước phi cực nhanh, xuyên thấu trùng trùng điệp điệp hải triều, nghênh đón bọn họ.
Sưu sưu sưu, cánh hoa dày đặc cũng giết tới, không để ý tất cả ngăn cản, cuồng dã truy kích.
- Rống!
Cự thú phía dưới đột nhiên mở miệng, lớn đến cực hạn, giống như một cái hắc động đột nhiên xuất hiện, lại giống như địa ngục mở cửa, làm cho người ta hoảng hốt, làm cho người ta tuyệt vọng. Giờ khắc này, ngay cả đáy biển sôi trào cũng giống như đột nhiên an tĩnh.
Tần Mệnh không nghĩ tới lại dẫn tới quái vật như vậy, tâm can đều run rẩy, nhưng dục vọng muốn sống cũng bộc phát đến cực hạn, liều mạng huy động cánh chim màu vàng, khống chế thân thể, liều mạng phi đến phía trên, điện quang hỏa thạch, vững vàng đạp vào khoang thuyền Vân Tước Hiệu trở về.
Vân Tước Hiệu chấn kích hai cánh, mơ hồ phát ra tiếng gào thét thanh thúy, giống như chim sẻ thật sự, chiến đấu với thủy triều, đối chiến với lực lượng thiên nhiên.
Giờ khắc này, sinh tử trong chớp mắt, giờ khắc này, hình ảnh phảng phất như ngưng đọng.
Là sống? Hay là chết?
Tần Mệnh có thể dự cảm nguy cơ, có thể kịp thời né tránh, nhưng cánh hoa chỉ là truy tung, không có tình cảm, kết quả... Tần Mệnh hung hiểm tránh né trong nháy mắt, đám cánh hoa lại đụng phải cự thú nổi lên kia, đụng vào cái miệng to đang mở ra của nó. Một mảnh hai mảnh, hơn trăm... Hàng trăm...
Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả cánh hoa cùng con cự thú biển sâu này va chạm toàn diện. Trong nháy mắt, không gian đáy biển trong phạm vi mấy ngàn thước đều phồng lên, là một cỗ năng lượng hủy diệt, nhưng không phải nổ tung, mà là chôn vùi. Trong phạm vi mấy ngàn thước, cùng với tất cả các loại thủy triều ngư tôm rong biển, đều trực tiếp biến mất, hình thành lỗ hổng khổng lồ.
Ngay sau đó, thủy triều từ mọi hướng nhanh chóng hội tụ, để lấp đầy khoảng trống này, với xu hướng nước biển chảy ngược, tạo thành thủy triều không thể tưởng tượng được.
Tần Mệnh khống chế Vân Tước Hiệu, phóng đi cực nhanh, mạo hiểm chống đỡ được áp lực nước, một khắc cũng không dừng lại, càng không có tâm tình nhìn về phía sau, kiên trì, điên cuồng thúc giục, rốt cục... Một lát sau, Vân Tước đâm vào mặt biển, bắn nghiêng lên bầu trời.
Giờ khắc này, Tần Mệnh cùng Bạch Hổ thiếu chút nữa liều chết, cảm giác còn sống sau kiếp nạn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
- Tiếp tục đi! Tiếp tục đi!
Sắc mặt Tần Mệnh tái nhợt, cả người đẫm máu, khàn khàn thúc giục. Không dám có chút sơ suất nào, bằng không trong nháy mắt sau liền có thể táng thân ở hải vực, thi cốt không còn.
Vân Tước lao qua trời cao, vững vàng rơi xuống biển, tiếp tục phóng nhanh.
Bạch Hổ cả người bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi, mắt hổ sinh huy, hung tợn nhìn chằm chằm phía sau, đề phòng cánh hoa lọt lưới vọt tới.
Phía đông Bán Nguyệt đảo, cách đó mấy trăm dặm.
Táng Hoa Thuyền đã tiếp dduojc Vu Chủ.
- Vu Chủ!
Các vu nữ quỳ xuống nghênh đón.
Lâm Vân Hàn chúc mừng:
- Chúc mừng Vu Chủ, chúc mừng Vu Chủ.
- Vui mừng từ đâu tới.
Vu Chủ thản nhiên nói.
- Vu Chủ tự mình ra tay, khí linh nhất định thuộc sở hữu của Vu Chủ.
Vu Chủ bỗng nhiên dừng lại, đứng ở mũi thuyền, lạnh lùng nhìn Lâm Vân Hàn.
Lâm Vân Hàn nói thầm, ta nói sai? Chẳng lẽ, đó không phải là khí linh sao?
Vu Chủ không nói một lời, mặt không chút thay đổi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nhưng thật ra là bởi vì cảm nhận được biến hóa của cánh hoa, đang từng mảnh từng mảnh biến mất, đột nhiên, ánh mắt nàng hơi ngưng tụ, lông mày liễu chậm rãi nhíu chặt. Cánh hoa sau khi liên tiếp biến mất hơn hai mươi mảnh, những thứ khác thế nhưng lại tập thể biến mất.
Bị hủy diệt?
Nam tử đó là ai?
Lần này nàng phóng thích cánh hoa vô cùng mạnh, tùy tiện một mảnh là có thể tiêu diệt một vũ khí bình thường, hơn một ngàn mảnh tập thể bạo kích, uy lực có thể tưởng tượng. Làm thế nào nó có thể bị tiêu diệt toàn bộ?
Lâm Vân Hàn bị Vu Chủ nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi, cuống quít quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.
Các vu nữ đều dùng sức cúi đầu, không dám lên tiếng. Các nàng quanh năm làm bạn với Vu Chủ, rất ít khi thấy Vu Chủ có biểu hiện dị thường như vậy.
Vu Chủ ngưng thần cảm thụ, âm thầm suy nghĩ. Trong này tựa hồ có chút cổ quái, nếu như thật sự là cường giả, phất tay là có thể tiêu diệt tất cả, không có khả năng từng mảnh từng mảnh hủy diệt, từ tốc độ cùng khoảng cách không ngừng bị phá hủy mà xem, người nọ tựa hồ là đang chạy trốn.
Nhưng cuối cùng thì sao? Làm thế nào những cánh hoa khác lại đột nhiên biến mất cùng một lúc.
Là hắn có đồng bọn khác đến đón dẫn? Hay là... Gặp phải hải thú mạnh mẽ?
Lâm Vân Hàn kinh nghi bất định, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Nhưng dán mắt vào ta làm gì?
- Bẩm Vu Chủ, có một chiếc thuyền đang tới gần chúng ta.
Một vu nữ bước nhanh đến, quỳ một gối xuống đất.
Táng Hoa Thuyền mỗi lần hạ cánh ở hải vực, phương viên vạn thước hải vực cũng không có ai dám tới gần, ngay cả hải thú cũng chìm xuống đáy biển, xa xa tránh đi. Nhưng hôm nay, trong sương mù dường như đang bay tới một chiếc thuyền, kỳ lạ, điều này làm cho các nàng sinh lòng cảnh giác.