Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 781 - Chương 781 - Vượt Biển Mà Đi

Chương 781 - Vượt biển mà đi
Chương 781 - Vượt biển mà đi

- Thủy Mi! Điểm đủ ba trăm vu nữ, theo sát huyết hoa, truy tung mục tiêu, là chiến hay kéo, tùy cơ mà quyết định.

Vu nữ vung ra hơn ba trăm cánh hoa, hướng hải vực bao phủ bởi sương mù, bắn về phía trước hơn một ngàn cánh hoa biến mất.

- Lĩnh mệnh.

Quỷ tướng Thủy Mi tập hợp ba trăm vu nữ, nhảy xuống biển, một người điều khiển một chiếc thuyền nhỏ, nhanh chóng biến mất trong sương mù.

- Cho ngươi một cơ hội, đi đi.

Vu Chủ nhàn nhạt một lời, dưới sự vây quanh của các vu nữ, đi về phía đuôi thuyền.

Lâm Vân Hàn như không dám trì hoãn, lái thuyền rời đi. Hắn đại khái hiểu được, hẳn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho người khác lấy được khí linh chạy trốn. Sẽ là ai? Ngay cả Vu Chủ tự mình ra tay cũng không thể ngăn cản?

Vùng biển tối tăm, sương mù mờ mịt. Một chiếc thuyền đánh cá đơn giản đến rách nát đang trôi dạt về phía Táng Hoa Thuyền.

Một lão nhân ngồi ở mũi tàu, quàng khăn choàng, đội nón, một tay cầm một cái tẩu thuốc, một tay lại cầm cần câu. Cần câu dài chừng mười thước, so với thân thuyền còn dài hơn, thoạt nhìn vô cùng không hợp, cần câu nghiêng nghiêng trên không trung, hướng về phía Táng Hoa Thuyền.

Táng Hoa Thuyền chính là hành cung của Vu Chủ, đệ tử của nàng đều ở chỗ này, bao gồm Thủy Mi trong ba vị quỷ tướng, cùng với các cường giả Thánh Võ cảnh khác, nhưng ngay cả các nàng cũng sinh lòng cảnh giác, từ trên người lão nhân nhìn như bình thường này cảm nhận được một cỗ uy hiếp không rõ ràng, không có ai dám tùy tiện ra tay.

- Vu Chủ các hạ, bình minh sắp tới, lão hũ muốn câu cá rồi.

Lão nhân giơ tay vung cần câu lên, dây câu sáng rực rỡ lăng không chấn động, bắn đến Táng Hoa Thuyền.

Trong phút chốc, không gian run rẩy, đầu tiên là vặn vẹo, sau đó vỡ vụn, giống như thủy tinh bị đánh mạnh, ào ào, vỡ vụn, từng đường màu đen, giống như vết nứt không gian, tập kích cực nhanh, khiến Táng Hoa Thuyền run rẩy.

Võ pháp này là gì?

Sắc mặt mọi người trên Táng Hoa Thuyền đều biến đổi, đang muốn ra tay, Vu Chủ nâng bàn tay nhỏ nhắn lên, hơn mười cánh hoa xuất kích bay ra, ở giữa không trung hóa thành bông hoa khổng lồ, nở rộ trên cao, chính diện nghênh kích những hắc tuyến kia.

Ầm ầm!

Thiên kinh hải động, tiếng nổ lớn tựa như ngàn vạn tiếng sấm rền. Sóng khí mãnh liệt bao trùm bầu trời, bầu trời rung động, mặt biển dâng lên, hải dương yên lặng rơi vào trong bạo động khủng bố.

Táng Hoa Thuyền theo biển phập phồng dữ dội, thuyền đánh cá của lão nhân cũng không ngừng lay động.

- Đừng không biết tốt xấu!

Vu Chủ và lão nhân cách không giằng co với nhau, một tia sát khí lạnh thấu xương ở đáy mắt sâu thẳm.

- Rống!

Hải xà từ cổ áo lão nhân bò ra, há mồm phát ra tiếng rít kinh thiên động địa, thân hình nhỏ bé, thanh uy như thế, làm cho các vu nữ trên Táng Hoa Thuyền âm thầm sợ hãi. Đây là nhân vật như thế nào? Cho tới bây giờ đều là Táng Hoa Thuyền kinh hãi hải vực, uy hiếp quần hùng, nào có người dám ở trước mặt các nàng làm càn như thế.

- Có chừng có mực đi, ngươi không hủy được con thuyền này, càng không trấn giữ được Vu Điện.

Vu Chủ sát khí lạnh thấu xương, tay phải mở ra, một đóa hoa tươi nở rộ, cánh hoa tươi đẹp ướt át, nhưng lại chảy xuống huyết khí sền sệt, giống như thai nghén một phiến huyết hải.

- Ngươi cũng không làm gì được ta.

Lão nhân cười khẩy, lấy tẩu thuốc ra, nhẹ nhàng một gõ lên cán thuyền. Khói bụi tung bay, nhưng không rơi vào nước biển, mà lại bay lên bầu trời, điểm điểm tro tàn, tung bay không tiếng động, không một điểm một mảnh, tất cả đều nhuộm một chút sao lửa.

Thoạt nhìn, rất kỳ quái, ngưng thần một dò xét, đống tro tàn kia lại giống như bao bọc trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, niêm phong nhiệt độ cao khủng bố.

- Vu Chủ, hắn là ai?

Một vị quỷ tướng nhịn không được, Nội Hải sao lại có nhân vật như vậy? Mấu chốt là các nàng chưa từng nghe thấy, càng chưa từng thấy qua.

Vu Chủ lạnh lùng nhìn lão nhân:

- Ngươi quả nhiên có quan hệ với người nọ, ngươi hiện tại chẳng qua là muốn kiềm chế mà thôi!

- Tùy ngươi nghĩ như thế nào.

Lão nhân chỉ chỉ trời, lạnh nhạt nói:

- Trời sắp sáng rồi.

- Hắn là ai! Trả lời ta, ta rời khỏi.

- Ta chỉ muốn câu cá, không có gì hơn.

- Hỏi lại một một lần nữa, hắn ta là ai?

- Không liên quan gì đến ta.

- Nếu không liên quan đến ngươi, đó là giết hay giữ, tất cả đều do ta quyết định.

- Tùy tiện.

Vu Chủ phất tay áo xoay người, quát lệnh:

- Xuất phát! Đuổi theo!

- Tuân lệnh!

Chúng vu nữ quay đầu lại nhìn lão nhân kia, trong lòng càng kỳ quái.

Sương đen lượn lờ, nuốt chửng Táng Hoa Thuyền, bảy đầu cự quỷ từ trong giấc ngủ say thức tỉnh, chúng nó chú ý tới lão nhân không xa, lặng lẽ giằng co một lát, mới theo mệnh lệnh của Vu Chủ bay lên trời, kéo căng sợi xích, kéo lấy Táng Hoa Thuyền bay lên không trung.

Lão nhân nhìn theo Táng Hoa Thuyền biến mất trong bóng tối trước bình minh, biểu tình chậm rãi ngưng trọng.

Con rắn biển tản đi hung quang, nằm trên cánh tay và vai của lão nhân.

Một hồi lâu sau...

Lão nhân mở tay trái ra, nhìn vào ánh sáng vàng:

- Có vẻ như sẽ ầm ĩ một thời gian.

- Tê...

Hải xà phun ra nuốt vào chiếc lưỡi của mình, tựa hồ đang nói cái gì đó.

Bình Luận (0)
Comment