- Nhìn xem có ai ở vùng biển phụ cận này.
Lão nhân nhắm mắt lại và nhìn lại cảm giác, chỉ chốc lát sau, đầu lông mày khẽ nhíu:
- Hắn? Sao hắn lại trở về rồi? Ừm... Vị trí đó... Đảo Lưu Ly? Khoảng cách xa một chút, chỉ hy vọng tiểu gia hỏa này có thể kiên trì được đi.
Lão nhân giơ tay trái lên, hướng lên trời cao, năm ngón tay khẽ bấm, rắc rắc, đạo đạo điện mang kim sắc nổ tung ở lòng bàn tay, giống như sấm sét bổ trên mặt đất, vang vọng biển trời, một chữ màu vàng sáng bóng bay lên trời, thẳng lên trời mây.
Chữ vàng, là vương!
Tần Mệnh đang cưỡi thuyền lao vùng vụt trên mặt biển sáng sớm, lăn qua lăn lại một đêm, rốt cục cũng nhìn thấy ánh sáng, nhưng trong lòng thật sự không có chút buông lỏng, một bên vừa tăng cường tu dưỡng, một bên vừa cảnh giác hải vực. Bạch Hổ gặm cắn hải thú vừa mới bắt, miệng ăn đầy máu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt biển phía sau, đề phòng lại có cánh hoa xuất hiện.
Hơn mười con đại bàng biển đang phóng nhanh trên không, cách đó trăm mét kéo một chiếc thuyền khổng lồ, đang cưỡi gió phá sóng, đi thuyền với tốc độ cao.
Hải ưng thân thể dài rộng lớn, giống như hùng ưng giương cánh, lại giống như cá voi lao vùn vụt, khi thì lao qua mặt biển, khi thì vọt vào đáy biển, tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn sinh tính hung tàn.
Hơn mười con hải ưng tập thể lui tới, hải thú phụ cận nhao nhao lui tránh.
Con thuyền khổng lồ vì vậy đi ngang không bị cản trở, chạy thẳng trên biển.
Tần Mệnh tránh khỏi hải ưng, cũng tránh khỏi thuyền khổng lồ.
Chủ thuyền khổng lồ càng không muốn gây chuyện, nói như vậy, dám can đảm một mình lái thuyền vượt biển cũng tuyệt đối không phải là người đơn giản, hơn nữa dám vượt biển ở trong đêm, cũng là một loại dị chủng, bọn họ khống chế hải ưng chủ động lệch khỏi quỹ tích.
Cho đến giữa trưa, Tần Mệnh mới tốt xấu gì cũng dừng lại. Khống chế Vân Tước Hiệu vô cùng tiêu hao lực lượng, hiện tại đầu hơi có chút căng, hắn cần nghỉ ngơi.
Từ trong đêm đến bây giờ, cũng không biết lao ra bao xa, đến nơi nào. Nhưng chỉ có một ấn tượng, hải vực thực sự là quá rộng lớn, đi lâu như vậy, vượt qua không biết bao nhiêu dặm, chỉ thông qua năm hòn đảo.
Tần Mệnh cẩn thận điều tra, phiến hải vực này coi như an toàn.
- Nâng tinh thần lên, nhìn chằm chằm mặt biển, cũng nhìn chằm chằm dưới đáy biển, ta nghỉ ngơi một chút, trước khi trời tối tận lực tìm một hòn đảo.
Tần Mệnh ngồi xếp bằng tĩnh dưỡng, vận chuyển Sinh Sinh Quyết, khôi phục khí thần.
Nhưng không bao lâu sau, mặt biển bình tĩnh nổi lên gợn sóng, tầng tầng lớp lớp, càng ngày càng thường xuyên. Xa xôi truyền đến tiếng nổ nặng nề, giống như là cái gì đó mãnh liệt chạy như điên trên mặt biển, lại giống như sóng biển va chạm mãnh liệt.
Tần Mệnh bừng tỉnh, nhìn về phương xa, trên mặt biển mênh rộng, một ba con hùng sư đang chạy như điên, phảng phất không phải là nước biển, mà là đại địa kiên cố, hùng sư tỏa ra kim quang vạn trượng, uy nghiêm mà cuồng mãnh, khí tức sát phạt đập vào mặt, chấn động biển trời.
Bạch Hổ như lâm đại địch, ô ô gầm nhẹ.
Tần Mệnh nắm chặt bá đao, một bên vừa trấn an Bạch Hổ, một bên vừa cảnh giác người tới.
Trên lưng ba con sư tử vàng có một nam tử anh vũ, hai mắt như điện, không giận tự uy, hắn mặc áo giáp màu vàng, khí thế bức người. Cầm trong tay một chuôi trường đao màu đen, chỉ dài trên không trung, sát khí ngập trời chính là từ trên đao phát ra.
Nam tử cưỡi hùng sư đạp biển mà đến, khí tức sát phạt mênh mông kinh hãi hải vực, càng uy hiếp hải quán phụ cận. Bọn họ vốn không để ý tới Tần Mệnh, nhưng nam tử vẫn chú ý tới Vân Tước Hiệu của hắn.
- Vân Tước Hiệu của Hắc Giao chiến thuyền?
Nam tử ngồi cao trên lưng hùng sư, liếc xéo Tần Mệnh, uy thế như sơn hải đè xuống.
Tần Mệnh gật đầu, người này thật cuồng bạo khí thế.
- Từ đâu mà đến.
- Hội đấu giá.
- Năm con thuyền nhỏ đều đã xuất thế, chiến thuyền Hắc Giao … Muốn trở về rồi...
Nam tử cũng không đoạt thuyền của hắn, khẽ nói một câu, lại cưỡi ba con hùng sư rời đi.
Cho đến khi bọn họ biến mất trong tầm mắt, Tần Mệnh cùng Bạch Hổ mới thở phào nhẹ nhõm.
Một người một hổ liếc mắt nhìn nhau, chẳng những không có e ngại, ngược lại khơi dậy hào tình. Hải vực rộng lớn, vô số người mạnh mẽ, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cũng nhất định đặc sắc không ngừng.
Tần Mệnh nghỉ ngơi hai canh giờ, khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, bắt mấy con cá biển lấp đầy bụng, bay lên trời, đứng trên mây nhìn hải vực mênh mông, tìm kiếm những đảo phụ cận. Dù sao cũng không thể vượt biển vào ban đêm, quá nguy hiểm.
Nhưng...
Quét một vòng, không quét đến đảo, lại chú ý tới một mảng chấm đỏ, xuất hiện ở nơi giao nhau giữa thiên hải xa xa.
- Không phải lại là cánh hoa đấy chứ? Lại tới? Một đám gia hỏa âm hồn bất tán.
Tần Mệnh từ trên cao rơi xuống, thúc giục Bạch Hổ còn đang ăn mãnh liệt:
- Đi thôi, lại phải chạy trối chết.
Đang muốn lái thuyền rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến, không đúng a, bọn họ làm sao lại truy tung tới đây?
Từ tối hôm qua đến sáng nay, ta đã thay đổi vài phương hướng, ngay cả bản thân cũng không nhớ mình đã rẽ vào đâu.
Làm sao bọn hắn có thể đuổi theo?
Có phải có hải thú trên biển đang theo dõi ta không?