Nơi này tông môn san sát, tổ chức lớn nhỏ trải rộng khắp đảo, còn là một trong những nơi tĩnh dưỡng chủ yếu của các Thú Liệp Giả.
Tần Mệnh trước khi trời sáng đi tới nơi này, không có ở bến tàu lên đảo, mà là vòng qua nơi tất cả đều là vách đá dựng đứng, thu lại Vân Tước, mở rộng cánh chim, ở thời khắc đen tối nhất trước bình minh, xông lên đảo, biến mất trong núi non gập ghềnh.
Không lâu sau, Lâm Vân Hàn Hàn mang theo năm mươi vu nữ cũng leo lên Lưu Ly đảo, hai người một tổ, tản ra hành động.
Lâm Vân Hàn nghiêm túc nhắc nhở, phải lấy lùng bắt làm chủ. Một khi phát hiện mục tiêu, lập tức rút lui, tuyệt đối không được trêu chọc, cũng nhanh chóng thông báo cho những người khác.
- Ta hiện tại càng ngày càng không hiểu, người chúng ta đuổi theo rốt cuộc là ai? Vu Chủ tự mình ra tay cũng không ngăn cản được, ngược lại phái chúng ta tới.
- Đuổi theo một ngày hai đêm, người này nếu thật sự có thực lực, còn cần phải chạy trốn sao?
- Nếu không chính là bị trọng thương.
- Điều này là có thể. Lấy lại tinh thần, người có thể làm cho Vu Chủ chịu thiệt, tuyệt đối không đơn giản.
- Ta không tin hắn ở hòn đảo này, Lâm Vân Hàn kia chính là quá thích phô trương, luôn muốn biểu hiện mình không giống người thường.
Hai vu nữ nâng cánh hoa đi bộ trong khu rừng cổ xưa phía Bắc.
- Ôi, hai vị muội muội, đây là muốn đi đâu a?
Trước mặt có mấy nam tử thô lỗ đi tới, tay xách vò rượu, không kiêng nể gì đánh giá các nàng. Ngoại trừ hoa lâu, rất ít khi nhìn thấy nữ tử rực rỡ hồng hỏa như vậy.
- Hoang sơn dã lĩnh, có cần mấy ca ca bồi tiếp không?
Một vị vu nữ nắm chặt tay phải, kẽ ngón tay vươn ra ba cái gai nhọn, lạnh như băng, bén nhọn, bôi kịch độc. Nàng tháo khăn che mặt, lộ ra kiều nhan tinh xảo trắng nõn, mỉm cười đi về phía người phía trước.
- Ô ô ô...
Nam tử kia cả người đều nóng lên, kích động nghênh đón, thật sự gặp phải tạo hóa? Nhìn không ra a, ha ha, lão tử muốn sảng khoái rồi. Nhưng khi hắn đang muốn đưa tay ôm, vu nữ nũng nịu cười khẽ, lại đột nhiên đánh lên một quyền, đánh vào ót nam tử, gai nhọn lập tức nghiền nát hộp sọ, kịch độc trong nháy mắt tràn vào.
- Ngươi...
Nam tử há miệng, ý thức xoay chuyển, nặng nề quỳ gối trước mặt nàng.
- A!!
Những người khác bừng tỉnh, đang muốn chạy trốn, một vị vu nữ khác trong phút chốc giết ra ngoài, kiếm như lưu quang, nhẹ nhàng như kinh hồng, cắt cổ họng bọn họ, mang theo máu đầy trời.
Kiếm thế cực nặng, cổ bọn họ toàn bộ đứt từng cái.
Đây không phải là lau cổ, đây là chặt đầu!
- Ong ong!
Bảo kiếm khẽ rung động, đặt ở mi tâm nam tử cuối cùng kia.
Vu nữ mỉm cười dịu dàng:
- Ta có đẹp không?
Nam tử kia hoàn toàn tỉnh rượu, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh:
- Đẹp... Đẹp...
- Sủa một tiếng chó.
- Hả? Gâu...
Bành!
Kiếm phong bạo phát đạo kiếm quang, đánh xuyên qua đầu nam tử.
Nam tử lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngửa mặt ngã xuống đất, đồng tử chậm rãi tan rã.
- Nam nhân chính là ghê tởm.
Vu nữ thu kiếm, biểu tình chán ghét.
Gần đó có mấy đầu Linh Yêu lui tới, nhìn thấy một màn này sau đó kinh hoảng chạy trốn.
- Lục soát vùng núi này, nếu như không có phản ứng, chúng ta liền trở về...
Vu nữ thu gai nhọn, đang muốn đi về phía trước, cánh hoa trong tay bỗng nhiên nổi lên phản ứng, lại tự mình chậm rãi bay lên.
Mặt khác cánh hoa trong tay vị vu nữ kia cũng bay lên, lẳng lặng trôi nổi, nở rộ hồng quang rực rỡ.
- Chẳng lẽ...
Hai vị vu nữ biến sắc, vừa sợ vừa mừng, tìm được? Mục tiêu thực sự ở đây?
Nhưng họ không chắc chắn cánh hoa còn lại bao nhiêu phạm vi nhận thức. Người nọ ở đây? Cách bao xa?
- Có thông báo cho người khác không?
Trong lòng các nàng một trận khẩn trương, sẽ là loại nhân vật gì đây?
Răng rắc! Răng rắc!
Hai cánh hoa không đợi các nàng quyết định, liền bắn tới cùng một phương hướng.
- Trước tiên đi theo xem một chút.
Hai vị vu nữ liếc nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Sâu trong rừng!
Bạch Hổ đang cõng hộp đá chạy như điên, trong hộp đá đặt bá đao. Tần Mệnh không xác định trên bá đao còn có ấn ký hay không, nếu có, còn lại bao nhiêu, cho nên để Bạch Hổ mang theo bá đao di chuyển trong rừng rậm, thử dụ dỗ kẻ địch, còn hắn, ẩn nấp trong bóng tối.
Bạch Hổ thỉnh thoảng dừng lại, nhìn rừng già phía sau, động lỗ tai nghe kỹ thanh âm.
Không lâu sau đó...
Đến rồi?
Bạch Hổ hùng tráng uy nghiêm, trong con ngươi dựng thẳng lóe ra lãnh mang, cố ý chờ một lát, tiếp tục chạy như điên về phía trước.
- Người nọ hình như đang di chuyển.
- Khống chế cánh hoa, làm chậm tốc độ, đừng để nó kinh động mục tiêu.
Hai vị vu nữ tử theo sát phía sau, quan sát kỹ tình huống truy kích của cánh hoa, cũng đang cảnh giác núi rừng, cẩn thận lại khẩn trương.
Nhưng không lâu sau, một vị vu nữ đột nhiên dừng lại trên một gò đất, quay đầu lại nhìn rừng rậm hỗn loạn.
- Có người?
- Ở đâu?
Vu nữ kia cũng dừng lại.
- Có loại cảm giác.
Nàng cảm thấy như thể có ai đó đang đi theo phía sau.
- Hẳn là mấy dong binh không biết sống chết, mặc kệ bọn họ, tiếp tục đuổi theo.
Hai nàng từ gò đất nhảy xuống, theo sát tốc độ cánh hoa.