Tần công tử chính là Tần Mệnh?!
Quách Hùng cơ hồ không thể tin được.
- Hắn là Địa Võ rồi??
Mã Đại Mãnh lại hỏi.
- Ta đã nói rồi, Địa Võ rồi.
Hồ Đại Hải không nói gì, tiểu tử ngốc này đến hăng hái rồi.
Hô Diên Trác Trác nói:
- Ta tới đây là mời Tuyệt Ảnh các ngươi giúp một việc, đi hải vực một chuyến, tìm Tần Mệnh.
- Các ngươi đều tìm không thấy, chúng ta càng không tìm được.
- Muốn nói biết rõ đối với hải vực, chúng ta không bằng Tuyệt Ảnh, chỉ cần các ngươi nguyện ý tìm, sẽ tìm được.
- Nếu hắn giấu đi, chúng ta thật sự tìm không thấy.
Hô Diên Trác Trác cười khẽ:
- Ta hiểu huynh đệ của ta, cách tính của hắn không giấu được cũng không nhàn rỗi, sẽ nháo ra chút động tĩnh. Ta có một gợi ý, hy vọng ngươi có thể lắng nghe một cách cẩn thận, có thể hoặc không thể, tìm thấy Tần Mệnh sau đó đưa ra quyết định.
- Nói đi.
- Tuyệt Ảnh là tổ bảy người, thiếu ba người, ta bổ sung hai người cho ngươi.
- Miễn! Chúng ta không cần!
Quách Hùng nhíu mày một cái, lời nói nhìn như hảo ý này đối với hắn mà nói chính là kiêng kị, trong lòng phản cảm Tuyệt Ảnh là tâm huyết của bảy người bọn họ, từ nhỏ đến bây giờ, từ yếu đuối đến cường thịnh, một đường trải qua, một đường đi qua, cho tới bây giờ đều là bảy người bọn họ, cũng mãi là bảy người bọn họ, cho dù người đã chết, nhưng hồn vẫn còn.
- Ta nói không phải người bình thường.
Hô Diên Trác Trác cười vỗ vỗ bả vai Mã Đại Mãnh.
- Một người là huynh đệ của ta, một người khác, Tần Mệnh!
- Tần Mệnh đường đường Tu La Tử Bắc Vực, Bất Tử Vương Thiên Vương Điện, phò mã hoàng triều, cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử, làm sao có thể gia nhập đoàn thể săn giết người ở hải vực.
- Tin tưởng ta, hắn rất nguyện ý.
Hô Diên Trác Trác mặc dù không rõ Tần Mệnh lấy được cái gì, nhưng chuyện khẳng định không đơn giản, quan hệ trọng đại, thế cho nên Tần Mệnh cũng không dám trở về Bắc Vực, mà là lựa chọn lưu vong hải vực. Nếu đã như vậy, Tần Mệnh trong thời gian ngắn cần một thân phận mới, cũng cần trợ thủ đắc lực.
Hắn từ rất lâu trước kia đã nghe nói qua Tuyệt Ảnh, một nhóm tân binh vừa mới quật khởi lại tiềm lực vô hạn, ở khu cận hải danh tiếng rất thịnh, ở khu vực biển sâu cũng có chút ít danh tiếng, hơn nữa còn là một nhánh riêng biệt trong đoàn thể kẻ săn giết. Hắn đang lên kế hoạch thành lập đội ngũ săn giết, bố trí hải vực, từng cân nhắc mời chào Tuyệt Ảnh vào, hiện tại mà nói, nên đưa cho Tần Mệnh rồi.
- Ngươi dường như rất không hài lòng?
Mã Đại Mãnh vác cự phủ, ta còn không vui đây. Nếu như không phải Hô Diên Cầu Cầu nhiều lần yêu cầu, hắn mới lười gia nhập cái gì Tuyệt Ảnh, làm cái gì kẻ săn giết.
Quách Hùng mặt không chút thay đổi, không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt.
Hô Diên Trác Trác đem biểu tình của hắn thu vào đáy mắt:
- Người không hy vọng Tuyệt Ảnh xuống dốc nhất hẳn là các ngươi, nhưng chờ mong Tuyệt Ảnh có thể trở thành truyền kỳ nhất chính là ba người đã chết. Hãy suy nghĩ thật kỹ, thành hay không, nhìn thấy Tần Mệnh lại đưa ra quyết định.
- Ta còn chưa đáp ứng đi tìm Tần Mệnh.
- Cho các ngươi thời gian suy nghĩ. Ta là Hô Diên Trác Trác, ở Vạn Bảo Thương Hội chờ ngươi.
Hô Diên Trác Trác gật đầu, rời khỏi sơn cốc.
- Hắn sẽ đồng ý sao?
Mã Đại Mãnh bước nhanh đuổi theo Hô Diên Trác Trác.
- Sẽ.
- Khẳng định như vậy?
- Nếu như bọn họ thật sự có dã tâm, có kỳ vọng, sẽ đáp ứng, cũng đáng để Tần Mệnh gia nhập. Nếu như không đáp ứng, cũng không đáng để chúng ta mời chào.
- Quá thâm ảo, nghe không hiểu. Ngươi muốn ta làm gì?
- Chờ bọn họ đáp ứng, cùng nhau ra biển, tìm Tần Mệnh. Ta đoán được mấy ngày nay, hải vực sẽ xảy ra chuyện lớn, các ngươi chạy theo phương hướng đó là được.
Hồ Đại Hải kỳ quái:
- Nhị công tử, thứ cho ta nói thẳng, một Tuyệt Ảnh có thể phát huy bao nhiêu chút tác dụng?
- Tác dụng của Tuyệt Ảnh trong tương lai. Hiện tại, chỉ có thể dựa vào Tần Mệnh. Hồ thúc, vất vả một chuyến, trở về Lôi Đình cổ thành, nói cho bọn họ biết Tần Mệnh đến hải vực, có nguy hiểm.
Hô Diên Trác Trác nhớ rõ Tần Mệnh đã nói qua, tương lai phải mang Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình cùng nhau đi hải vực, cùng nhau xông xáo, vượt qua hải vực, xâm nhập Cổ Hải. Nhưng tại sao đột nhiên một mình đến đây? Ngay cả Lôi Đình cổ thành cũng không có thông báo. Hơn nữa vừa đến liền đi thẳng đến Bán Nguyệt Đảo, đấu giá trọng bảo cuối cùng, sau đó còn vọt vào nội hải, không phải trở về Bắc Vực.
Hắn rất hiểu Tần Mệnh, tình nguyện tự mình chết, cũng tuyệt đối không để Lôi Đình cổ thành chịu khổ.
Chắc chắn có một bí mật lớn trong đó.
Mặc kệ Tần Mệnh có thể ứng phó hay không, hắn đều phải làm những việc mình nên làm.
- Một ngày hắn không ầm ĩ, cả người không chịu nổi.
Mã Đại Mãnh liệt hoạt động thân thể, chuẩn bị nghênh đón ác chiến.
Đảo Lưu Ly!
Một tòa đảo lớn nhất phiến hải vực này, so với Bán Nguyệt Đảo còn lớn hơn gấp hai ba lần, không có ai thực sự khống chế nó, mà là do nhiều tông môn phân quản. Đảo phồn hoa náo nhiệt, hơn nữa linh khí vô cùng nồng đậm, dân số trên đảo lên tới trăm vạn, hải vực phụ cận còn tụ tập một số lượng lớn hải thú cùng linh điểu. Cho nên, nơi này hưng thịnh nhất không phải là thương hội, mà là ‘Võ’!