Trong thương hội chỉ còn lại một Hồ Đại Hải trông coi, một kẻ liều lĩnh có thể chơi thủ đoạn này? Có thể có quyết đoán lớn như vậy điều động hơn vạn hắc kim tệ tiến hành mua bán? Không đời nào!
Nhưng cứ như vậy thôi sao? Hải Đấu Môn không cam lòng. Năm đó mạo hiểm, dùng hết thủ đoạn, thật vất vả mới chiếm được khí linh, lại lo lắng sợ hãi giấu nhiều năm như vậy, kết quả là không rõ ràng đưa người khác?
Tuy rằng trong tiềm thức biết, nghiên cứu sâu xuống cũng không lý trí, nhưng vẫn nhịn không được muốn điều tra rõ ràng.
Cho nên ba ngày sau trong đêm tối, bọn họ đem ánh mắt hướng về hải vực, cũng phân ra gần ba trăm đệ tử, do sáu vị trưởng lão mỗi người dẫn dắt, phân tán đến các đảo khác nhau, cẩn thận điều tra. Đồng thời, tiếp tục lục soát Bán Nguyệt Đảo, nhất định phải tìm ra manh mối. Nơi này là Bán Nguyệt Đảo, là đảo của bọn họ, làm sao có thể làm cho người ngoài đùa giỡn đầu óc choáng váng.
Nửa đêm.
Trong núi rừng phía tây đảo, Quách Hùng đang tu luyện, luyện hóa bảo dược lấy được từ hội đấu giá, thử Địa Võ tứ trọng thiên!
Bốn huynh muội Tuyệt Ảnh bọn họ ở hội đấu giá tiêu thụ hơn bốn trăm hắc kim tệ, đều chiếm được bảo bối rất tốt. Nhất là viên bảo dược này của hắn, ước chừng tiêu phí một trăm năm mươi hắc kim tệ, nếu như không phải Tần công tử chủ động phối hợp, nói không chừng sẽ hao phí hai trăm hắc kim tệ.
Bỗng nhiên...
Lỗ tai Quách Hùng khẽ động, nghe được vài thanh âm rất nhỏ, giống như là tiếng bước chân, đang tới gần rất nhanh. Hắn lập tức bừng tỉnh, nắm chặt ngân thương, căng thẳng thân thể, ngưng mi lắng nghe.
Hướng đến nơi này sao?
Hải Đấu Môn, hay là... Hải Hạt?
Quách Hùng chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ lui về sau.
Trong góc sơn cốc, có một khe hở bị che lấp, chạy qua ngọn núi, từ đó có thể chuyển đến bên kia của ngọn núi.
Nếu hắn dám ở chỗ này tu luyện, liền có cam đoan toàn thân trở ra, đây là kinh nghiệm tích lũy sinh tử tu luyện quanh năm!
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập trong rừng núi đột nhiên dừng lại, một tiếng cười trong sáng truyền đến:
- Vạn Bảo Thương Hội, Hô Diên Trác Trác, mời gặp Quách huynh đệ.
Vạn Bảo Thương Hội?
Quách Hùng đang kỳ quái, thanh âm lại truyền đến:
- Ta cùng Tần công tử là bằng hữu, đến đây cũng không có ác ý. Quách huynh, có thể gặp một lát không?
Quách Hùng không đáp lại, xuất phát từ cảnh giác, lui vào trong khe nứt trên núi có cỏ mây che lấp, nhưng không có thật sự rời đi.
Bên ngoài sơn cốc yên tĩnh thật lâu, tiếng bước chân lại truyền đến.
Hô Diên Trác Trác dưới sự hộ tống của Hồ Đại Hải và Mã Đại Mãnh, đi tới nơi này.
- Đi rồi?
Mã Đại Mãnh nắm chặt cự phủ, quét mắt khắp sơn cốc.
Trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp mượt mà của Hô Diên Trác lộ ra nụ cười quen thuộc, hướng về phía sơn cốc trống rỗng nói:
- Quách huynh, Tần công tử ở trên thuyền cho ngươi một bình ngọc, bên trong có mấy giọt Sinh Mệnh Thủy, ngươi hẳn là mang theo trên người đi.
Hồ Đại Hải ù ù nói:
- Phía trên có dấu hiệu hắn lưu lại! Tìm ngươi, rất dễ dàng.
Quách Hùng động dung, từ trong túi áo lấy ra cái bình ngọc kia, bên trong còn có một giọt Sinh Mệnh Thủy cuối cùng, vẫn không nỡ dùng.
Có dấu ấn trên đó sao? Trách không được Tần công tử yên tâm để cho bốn huynh muội bọn họ làm nhiệm vụ tuyệt mật này như vậy, thì ra căn bản không sợ bọn họ chạy trốn. May mà bọn họ có chuẩn mực làm việc, không động tâm tư, bằng không nhất định sẽ chết rất thảm.
- Dương huynh đi ra một lát? Chúng ta không có ác ý.
Hô Diên Trác Trác ý cười trong suốt, đặt hai tay sau lưng, đứng ở cửa vào sơn cốc. Hắn là tới Bán Nguyệt Đảo sau khi trời tối, vừa tới đã nghe được gần đây phát sinh hội đấu giá. Mà Hồ Đại Hải lo lắng cho an toàn của Tần Mệnh, cũng không gánh nổi trách nhiệm, liền đem chuyện nói cho hắn biết.
Hô Diên Trác Trác suy nghĩ qua lại, cuối cùng đi tới nơi này.
Quách Hùng chần chờ nhiều lần, đẩy bụi cỏ, từ trong khe nứt đi ra.
- Chuyện gì?
Mã Đại Mãnh mày hớn hở, trừng mắt đánh giá hắn.
- Ta hỏi ngươi! Tần Mệnh Địa Võ cảnh rồi?
Quách Hùng mặt không biểu hiện, trong lòng lẩm bẩm, ba người trước mắt này đều rất có đặc điểm, một người tròn trịa, da trắng không lông, một người cao hơn hai thước, khí thế cuồng liệt mà bá đạo, một giống như gấu đen thành tinh, khiêng cự phủ, trên đường đi tới một bước một hố.
- Tần Mệnh nào?
- Chính là Tần công tử mà ngươi nói.
Mã Đại Mãnh rất không cam lòng, từ khi rời khỏi Huyễn Linh Pháp Thiên đã liều mạng tu luyện, cố gắng dung hợp Hắc Sa truyền thừa, thật vất vả mới tiến vào Huyền Võ đỉnh phong, vốn tưởng rằng rốt cục cũng đuổi kịp Tần Mệnh, có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng tên hỗn đản kia thế nhưng lại là Địa Võ!
- Tần Mệnh?
Quách Hùng bỗng nhiên cảm giác cái tên này có chút rõ rệt.
Hô Diên Trác Trác cười nói: - Kim Bằng hoàng triều, Bắc Vực, thành chủ Lôi Đình cổ thành, cũng là Bất Tử Vương của Thiên Vương Điện.
- Là hắn??
Quách Hùng ngạc nhiên, Tuyệt Ảnh bọn họ tuy rằng quanh năm hoạt động ở hải vực, chưa từng tiếp xúc qua thế giới trên đất liền, nhưng vì lần thám hiểm Huyễn Linh Pháp Thiên lần trước, bọn họ vẫn làm rất nhiều bài học. Mà muốn hiểu rõ Bắc Vực, nghe được nhiều nhất chính là Tần Mệnh, đó quả thực chính là truyền kỳ của Kim Bằng hoàng triều, cũng là nhân vật được yêu thích nhất ở Bắc Vực.