Thế nhưng, giờ khắc này, khi văn ấn sáng lên, Tần Mệnh lại có loại kích động muốn nhìn thấy thân nhân.
- Thật tốt quá!
Tần Mệnh thiếu chút nữa muốn hét lên vài tiếng, đến phát tiết kích động trong lòng.
Nhất vương gặp nạn, chúng vương gấp rút tiếp viện.
Chúng vương Thiên Vương Điện, không phân biệt tôn ti, chỉ khác nhau lớn nhỏ.
Đây là lời thề, càng là một loại tình cảm ôm ấp.
Sẽ là ai? Mạnh cỡ nào? Tần Mệnh tràn ngập chờ mong.
Nhưng mặc kệ thế nào, có thể hoàn toàn đáng tin cậy!
Tần Mệnh lập tức dựa theo biện pháp các trưởng lão trong Thiên Vương Điện dạy, cố gắng cảm thụ vương ấn. Hắn hiện tại thực lực có hạn, phạm vi cảm thụ cũng có hạn, trăm dặm? Năm trăm dặm? Hàng ngàn dặm? Không chắc chắn, nhưng ít nhất có thể cảm thấy sự hiện diện của nhau. Hơn nữa Vương Ấn tự mình sáng lên, chứng tỏ đối phương đang cảm thụ, cũng là đang tìm kiếm.
- Phía đông!
Tần Mệnh dùng sức nắm tay, xác định phương vị.
- Rống!
Bạch Hổ thúc giục Tần Mệnh rời đi.
Thế nhưng, phía đông vừa vặn có bão sấm lưu chặn đường đi, đường vòng liền quá xa.
- Vào trong ngực ta, nào, ta ôm.
Tần Mệnh chào hỏi Bạch Hổ, Bạch Hổ nhăn nhó không tuân theo, bị hắn ôm lấy, mạnh mẽ ôm vào trong ngực, mở rộng bốn cánh, thu Vân Tước, bay lên trời, nếu trước sau trái phải cùng phía dưới đều không thể thực hiện được, chỉ có thể đi từ trên cao. Vòng qua tầng mây, dù sao cũng có thể tránh được phiến lôi vân này.
- Rống!! Rống!!
Bạch Hổ bỗng nhiên giãy dụa.
- Chỉ ôm một lát, đừng lộn xộn.
- Rống!
Bạch Hổ chỉ vào miếng bọt biển.
Tần Mệnh cúi đầu nhìn ra xa, lại là truy binh của Vu Điện.
Sao lại đuổi kịp?
Không nên a.
Tất cả các dấu vết đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Chờ một chút, số lượng truy binh hình như là ít đi rất nhiều, chẳng lẽ là phân tán ra?
Như thế cũng là chuyện tốt.
Tần Mệnh trầm ngâm, có nên phản sát một hồi hay không? Quên đi, vạn nhất bên trong có võ giả cao cấp thì sao. Vẫn là nên rời khỏi nơi này trước, tìm được vị vương kia, hắn huy động cánh chim, ôm Bạch Hổ không ngừng tăng lên độ cao, cho đến khi lên trên tầng mây, bay vút về hướng đông.
- Các ngươi chú ý tới đạo kim quang kia sao?
Lâm Vân Hàn nhìn mây đen trên bầu trời, hỏi các vu nữ phía sau.
- Không có.
Các vu nữ tùy ý liếc mắt nhìn trên cao, nhìn chằm chằm vào cơn bão phía trước, phạm vi này có thể khoa trương một chút hay không? Sống sót trong vùng biển quá lâu, hiếm khi gặp phải thời tiết bão tố quy mô như vậy.
Lâm Vân Hàn nhíu chặt mày rậm, như có điều suy nghĩ.
- Lâm công tử, phía trước đi không được, chúng ta vẫn là nên theo đường cũ trở về, tìm hướng khác.
- Làm sao có thể không được, xuyên qua không phải là được rồi.
- A, bên trong hình như có hải thú.
- Đến gần đó xem một chút, nói không chừng có thể kiếm tiện nghi.
Các vu nữ ném Lâm Vân Hàn một mình trầm tư, đến gần khu bão táp. Các nàng chờ mong sẽ là một ít cự thú chém giết, sau đó ngồi ngư ông thu lợi.
Thế nhưng, khi cảnh tượng trong cơn bão tiến vào tầm mắt, biểu tình các nàng nhất thời quái dị, vội vàng lui về.
- Phía trước là cái gì?
Lâm Vân Hàn nhìn các nàng.
Họ ho nhẹ vài tiếng.
- Không có gì, dù sao cũng không đi được.
Lâm Vân Hàn không suy nghĩ nhiều, trầm ngâm hồi lâu:
- Phái người đi thông báo cho Y Tuyết Nhi, nói có thể ta đã tìm được mục tiêu. Nếu nàng nguyện ý, mau chóng tới đây.
- Mục tiêu? Ở đâu?
Chúng vu nữ nhìn xung quanh, làm sao có bóng người?
- Có thể có, cũng có thể không phải.
Các vu nữ sắc mặt không tốt, đoán?
- Đi tìm Y Tuyết Nhi, báo một tiếng là tốt rồi, đến hay không đều tùy nàng.
Trong đầu Lâm Vân Hàn bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ quái. Hình như hắn đã biết người mang khí linh đi là ai, nhưng không có chứng cớ, không dám xác định.
Bán Nguyệt Đảo!
Hội đấu giá đã qua ba ngày, nghị luận nóng bỏng nhưng trên đảo còn chưa hạ xuống, ngược lại càng ngày càng kịch liệt.
Các màn kịch trọng điểm trong các buổi đấu giá như Tà Ảnh kiếm pháp, di tích cổ Thanh Loan, Hắc Long Chiến Thuyền, Tịch Diệt Linh Tháp,… truyền khắp Bán Nguyệt Đảo, cũng truyền đến các đảo khác, dẫn đến mức độ oanh động khác nhau.
Về tình huống và tung tích của kiện bảo bối cuối cùng kia, ngược lại không có bao nhiêu người chú ý, dù sao ngay cả nó là cái gì cũng không ai biết.
Hải Đấu Môn rất hài lòng với tình huống trước mắt, ít nhất mục đích đã đạt được, đem khí linh an toàn dời đi, cho dù tương lai xảy ra chuyện, cũng không đến mức mang đến họa diệt môn.
Nhưng mà, bọn hắn mất dấu khí linh, tra khắp đảo cũng không tìm được manh mối gì.
Hải Đấu Môn không thể không bắt đầu chải chuốt manh mối từ trong quá trình hội đấu giá. Nhưng lần hội đấu giá này tuy rằng là bọn họ một tay tổ chức, nhưng các thương hội đều có tham dự, tất cả các khâu đều phải tuân thủ quy tắc, không thể gian lận cá nhân, không thể âm thầm quấy rối. Cho nên, ai cũng không biết trong phòng khách quý đều có người nào.
Kết quả điều tra tới điều tra lui, ba ngày qua đều không có manh mối.
Bọn họ vô cùng hoài nghi chuyện có liên quan đến Vạn Bảo Thương Hội, nhưng cũng chỉ là suy đoán, thật sự tìm không được chứng cứ ở phương diện nào. Hơn nữa, bọn họ đã điều tra rõ ràng, đoạn thời gian trước người phụ trách Vạn Bảo Thương Hội đã rời đi, đến bây giờ còn chưa trở về.