Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 786 - Chương 786 - Vương Ấn

Chương 786 - Vương ấn
Chương 786 - Vương ấn

- Sư tôn...

- Xuất phát!!

Mệnh lệnh của Thủy Mi không thể nghi ngờ, tự mình an bài hai trăm người phân tán đến các bến tàu khác nhau trên đảo, lên đảo lục soát.

Y Tuyết Nhi mặt ngọc ngậm sương, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Vân Hàn, điểm đủ năm mươi người của mình, rời khỏi bến tàu.

- Tuyết nhi sư muội...

Lâm Vân dâng lên nụ cười, lái thuyền đuổi theo.

- Ai là sư muội ngươi, thời gian ta vào Vu Điện sớm hơn ngươi. Ta, tam trọng thiên, ngươi, lưỡng trọng thiên!

- Được rồi, Tuyết Nhi sư tỷ. Ta cũng không có ác ý, đều là vì hành động lần này, vì Vu Chủ dốc sức.

Lâm Vân Hàn cười lạnh, chủ động yếu thế, nhưng đáy mắt lóe ra lãnh quang, tiểu nương thối, không biết xấu hổ.

Y Tuyết Nhi cũng không ăn nổi bộ dnagj này của hắn, càng sẽ không cho hắn mặt tốt nhìn, một tiếng hét ra lệnh, vòng quanh bến tàu biến mất trong bóng tối.

Năm mươi vu nữ phía sau Lâm Vân Hàn rất không nguyện ý đi theo phía sau hắn. Vu nữ của Táng Hoa Thuyền chúng ta lại muốn để người khác chỉ huy. Huống chi Lâm Vân Hàn chỉ là Địa Võ nhị trọng thiên mà thôi.

Lâm Vân Hàn không thèm để ý.

Ta làm những gì nên làm, nói ta những gì nên nói, xảy ra chuyện hoặc không tìm được mục tiêu cũng không trách được ta.

Hải vực đêm khuya vô cùng nguy hiểm, Tần Mệnh vừa phải cảnh giác hải thú lui tới, cũng không ngừng quay đầu lại, hắn không xác định đám truy binh kia có phải bị lừa hay không, phải mau chóng tìm được đảo khác.

Ầm ầm, xa xa thủy triều cuồn cuộn, hơn trăm con mãnh cầm không ngừng từ trên cao lao xuống, xông vào mặt biển, xâm nhập sâu dưới đáy biển, săn bắt hải thú phía dưới. Đó là mấy con dơi cỡ lớn, giương cánh hơn mười thước, vung cánh đánh ra cuồng phong, há miệng phun ra sóng âm trùng trùng điệp điệp, oanh tạc mặt biển, nhấc lên sóng to gió lớn, càng quấy nhiễu đám hải thú trên biển, chúng miệng rộng nanh nhọn, móng vuốt dài sắc bén, mỗi lần bổ nhào đều lao thẳng xuống đáy biển, sẽ bắt được chút hải thú, bay đến giữa không trung, một ngụm liền nuốt vào.

Cho dù là cá mập hổ hung mãnh, quái vật biển khủng bố, đều bị chúng nó từng ngụm từng ngụm, nuốt hết, máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt biển.

Tần Mệnh hít sâu một hơi, tránh xa, sợ bị những quái vật này nhìn chằm chằm.

Có thể lên trời có thể xuống biển, những con dơi này vô địch rồi!

- Mau mau lớn lên, chúng ta không cần nhìn thấy cái gì tránh cái đó.

Tần Mệnh ngồi ở mũi thuyền, vuốt ve đầu Bạch Hổ.

Bạch Hổ liếc mắt một cái, bộ dạng ta còn lớn chậm sao?

Vân Tước Hiệu xâm nhập sâu vào vùng biển, lao nhanh trong bóng tối.

Nhưng đêm nay sóng gió rất lớn, bầu trời tối tăm, mây đen quay cuồng.

Sau khi bọn họ an toàn lao ra trăm dặm, hải vực phía trước lại xuất hiện bão táp.

Mưa lớn trút xuống, sấm chớp ầm ầm, gió biển gào thét cuồn cuộn dâng trào.

Phạm vi bão táp rất rộng, trái phải nhìn không tới biên giới, không ngừng có thiên lôi cùng sóng lớn đối oanh, tràng diện rung động lòng người.

Nếu chỉ là bão táp, Tần Mệnh cũng vọt vào, nhưng trong thủy triều mãnh liệt kia, rõ ràng có chút mãnh thú khổng lồ lui tới.

Tần Mệnh vọt sang bên trái một lát, nhìn không thấy điểm cuối, lại vọt sang bên phải một lát, vẫn không nhìn thấy giới hạn bão táp.

- Chúng ta không thể bị mắc kẹt ở đây. Tiểu Bạch, nhìn chằm chằm phía trước, những cự thú kia có phải đang đánh nhau hay không?

Tần Mệnh cực lực nhìn xa, nhưng cái gì cũng không thấy rõ.

Bạch Hổ thúc giục Tần Mệnh tiến gần hơn một chút.

- Giữ khoảng cách an toàn, đừng để bị cuốn vào.

Tiểu Bạch Hổ chỉ chỉ dưới nước.

- Nhìn sóng biển thế này, vòng xoáy dưới đáy biển khẳng định không ít.

Tần Mệnh suy nghĩ trong chốc lát, khống chế Vân Tước Hiệu chìm xuống, quả nhiên, vòng xoáy phía dưới giống như một cơn lốc xoáy rậm rạp chằng chịt, khuấy động đáy biển, Vân Tước Hiệu thiếu chút nữa bị liên lụy qua.

- Chỉ mong là hải thú đang đánh nhau, đánh xong thì rút lui.

Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm, chần chờ thật lâu, vẫn cắn răng, nhấc tinh thần, khống chế Vân Tước tiến về phía trước.

Kết quả xem xét không kỹ, sợ tới mức hắn vội vàng rút lui.

- Ừm?

Bạch Hổ kỳ quái nhìn hắn, thấy cái gì? Tại sao ta không hiểu.

- Ngươi còn nhỏ, đừng nhìn.

Tần Mệnh che mắt Bạch Hổ, biểu tình cổ quái, lại ở chỗ này giao phối? Từng đám Bạo Phong Lôi Mang, giống như một con trăn khổng lồ quay cuồng, đan xen vặn vẹo trong thủy triều, gào khóc thét dài. Đó không phải là giao phối thì là cái gì ? Nếu những trường hợp như vậy làm phiền chúng, còn không nuốt sống chúng ta.

Tần Mệnh buồn bực lại sốt ruột, cái này gọi là chuyện gì a?!

Ta sốt ruột chạy trối chết, các ngươi muốn kích tình đến khi nào?

Trong biển sâu không đủ để các ngươi ầm ĩ sao, nhất định phải cuồng hoan trên biển.

- Không được! Vòng qua, ta cũng không tin không có biên giới.

Tần Mệnh đang muốn rời đi, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, mở ra nhìn, lòng bàn tay lại sáng lên hoa văn màu vàng yếu ớt, như ẩn như hiện, mơ hồ không rõ.

Vương Ấn?

Có Vương của Thiên Vương Điện gần đây?

Tần Mệnh vừa mừng vừa sợ, làm sao ta lại quên được chuyện Vương Ấn?

Có thể là bởi vì hắn chỉ ở Thiên Vương Điện một đêm, không có ấn tượng sâu sắc như vậy, cũng không có cảm giác thuộc về quá mạnh, ra biển đến bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện của Vương Ấn.

Bình Luận (0)
Comment