Tần Mệnh quay đầu lại nhìn truy binh, đã nhìn không thấy. Nhưng không phải khoảng cách xa, trời tối, tầm nhìn ngắn.
Bạch Hổ tinh thần phấn chán, chuẩn bị cập bến. Trên biển đã lăn qua lăn lại quá lâu, nó đã chịu đủ rồi.
Tần Mệnh lại cắn cắn môi, tròng mắt đảo quanh, đè lại Bạch Hổ, ý bảo nó đừng lên tiếng.
Ừm?
Bạch Hổ nhìn hắn một cách kỳ quái.
- Suỵt...
Tần Mệnh cưỡi Vân Tước chậm lại, tới gần bến tàu, nhưng không lên đảo, cũng không có kinh động bất luận kẻ nào, mà là lẻn vào trong bóng tối, đi vòng quanh mép đảo.
Khi ba trăm vu nữ tiếp cận hòn đảo, Tần Mệnh đã vòng qua bên kia đảo, cắn răng một cái, một hít một hơi, khống chế Vân Tước bay đi, biến mất ở hải vực tối tăm.
Các ngươi tự mình chơi đi, gia không hầu hạ nữa. Nếu như cái này đều không bỏ được các ngươi, ta nhận thua.
Bến tàu đã oanh động.
- Đó là... Người của Vu Điện?
- Vu Điện? Thật sự là họ, làm sao bọn họ lại tới đây.
- Nhiều người như vậy? Đây là sắp xảy ra chuyện gì lớn a?
- Đây hình như là các vu nữ của Táng Hoa Vu Chủ? Làm sao họ tới được đây. Huyền Băng Tông không phải quy thuận Thanh Minh Vu Chủ sao?
Trên đảo lập tức có người chú ý tới đám người toàn thân huyết y này, định mắt nhìn một cái, lại đều là nữ tử, lập tức liên tưởng đến thân phận người tới —— các vu nữ dưới trướng Cửu đại Vu Chủ - Táng Hoa Vu Chủ!
Bến tàu náo loạn, mọi người trên thuyền khổng lồ đều tận lực trốn tránh, không dám lộ diện.
Vu Điện mặc dù là bá chủ Luân Hồi hải vực, nhưng uy danh một chỗ này không kém, giống như sứ giả tử vong, nói đến liền biến sắc. Tuyệt không có ai dám dễ dàng trêu chọc bọn họ, nhất là những nhân sĩ nhàn tản không có bối cảnh không có tông môn như bọn hắn. Trong mắt Vu Điện, bọn hắn tựa như một ít gà chó súc vật, tùy ý giết mổ.
- Tản ra! Từ các bến tàu khác nhau lên đảo, bao vây hòn đảo tìm kiếm mục tiêu.
Thủy Mi nhìn hòn đảo náo nhiệt, lạnh lùng hạ lệnh.
- Vâng!
Các vu nữ tập thể nên bờ.
- Chờ một chút!!
Lâm Vân Hàn bỗng nhiên kêu lên.
- Lâm công tử có đề nghị gì?
Thủy Mi xinh đẹp, nhưng khí chất so với Vu Chủ còn lạnh hơn.
- Vạn nhất hắn không lên đảo?
- Ừm?
Lâm Vân Hàn đến bến tàu trước, hỏi người ở đây:
- Trước nửa nén hương, thấy có người nào lên đảo không?
- Trước nửa nén hương? Không chú ý.
- Có bao nhiêu người? Chỉ một? Vậy làm sao có thể chú ý tới.
- Bến tàu loạn như vậy, trời lại tối, người lên thuyền xuống thuyền quá nhiều, lộn xộn, ai thấy rõ ràng.
- Hắn có gì đặc biệt? Không có? Vậy làm sao có thể nhớ được.
Mọi người trên bến tàu lắc đầu, ngươi ngay cả bộ dáng thế nào cũng không biết, làm sao chúng ta nhận ra?
Các vu nữ không quen nhìn hắn:
- Lâm công tử, hỏi ra cái gì sao? Ha ha, đổi lại là ta bị truy tung, khẳng định sẽ không nghênh ngang lên đảo. Trừ khi đầu ta rơi xuống nước.
Lâm Vân Hàn không để ý tới sự đùa cợt của các nàng:
- Nếu hắn thực lực rất mạnh, không có khả năng chạy thẳng như vậy. Nếu thực lực không đủ, nên hiểu được kết quả bị bắt. Nếu hắn leo lên hòn đảo này, hắn sẽ phải đối mặt với hai kết cục, một phản công, chém giết truy binh từng người một, một bị mắc kẹt trên đảo!
Một vu nữ phản bác:
- Vẫn còn một khả năng, hắn đã mệt mỏi, không thể trốn thoát nữa, phải lên đảo để nghỉ ngơi. Hòn đảo này có diện tích rất lớn, hoàn cảnh phức tạp, hắn không nhất định phải phản kích, cũng không một nhất định sẽ bị mắc kẹt, còn có thể ẩn nấp tu luyện, sau khi trời sáng lại tiếp tục chạy trốn.
Một vị vu nữ khác cũng nói:
- Đại dương ban đêm nguy hiểm nhất, các loại hải thú lui tới, hắn trốn lâu như vậy, đã mệt mỏi, không dám vượt biển trong đêm nữa. Còn nữa, hắn tự cho là đã thanh trừ dấu vết trên người, chúng ta đã đuổi không được hắn, cho nên trốn đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Vân Hàn nói:
- Các loại khả năng đều có, cho nên ta đề nghị binh chia làm hai đường. Một đường lên đảo để tìm kiếm, một đường tiếp tục tìm kiếm trong vùng biển.
Thủy Mi lạnh lùng nói:
- Nếu hắn không lên đảo, sẽ đi theo hướng nào? Không chắc chắn về hướng, ngươi tìm thấy như thế nào?
- Cái này... Thử vận khí...
- Hừ!!
Vị thiếu nữ phản bác kia hừ lạnh, mấy ngày nay nàng đã nhìn Lâm Vân Hàn không vừa mắt. Nàng là đệ tử thân truyền của Quỷ Tương Thủy Mi, Y Tuyết Nhi, cũng được Vu Chủ bồi dưỡng, tương lai rất có thể sẽ tăng lên tới vị trí quỷ tướng, nhưng Vu Chủ lại muốn đề bạt Lâm Vân Hàn? Lại còn là đệ tử của Vu Chủ khác! Làm sao nàng có thể chấp nhận được.
- Ta chỉ là đề nghị, toàn bộ do quỷ tướng làm chủ.
Lâm Vân Hàn không dám lỗ mãng, khom người ôm quyền.
Y Tuyết Nhi nói:
- Sư tôn, mau chóng lên đảo, bằng không chờ người nọ giấu đi sẽ phiền toái. Chúng ta cũng không chắc chắn liệu hắn có bằng hữu trên hòn đảo này hay bất kỳ lực lượng ẩn giấu nào khác không.
Các vu nữ khác đồng ý với Y Tuyết Nhi.
Thủy Mi nhìn hòn đảo, lại nhìn lại đại dương đen ngòm, trầm xuống một lúc:
- Hai trăm người theo ta lên đảo. Y Tuyết Nhi, Lâm Vân Hàn, mỗi người dẫn năm mươi người, vòng qua đảo, tiếp tục truy tung về phía trước.