Đệ tử Kim Dương tông đỡ Khúc Khuê, đi cũng không được, không đi cũng không được, định ở nơi đó cười làm lành. Gặp qua ác nhân, nhưng chưa từng thấy qua ai tàn nhẫn như vậy, còn chưa nói gì đã dỡ một cánh tay người ta rồi.
- Nếu như không phải ta kịp thời chạy tới, nói không chừng nó đã chết trong tay các ngươi.
Tay trái Tần Mệnh đột nhiên phát lực, răng rắc giòn vang, mũi đao vỡ nát linh lực thuẫn trên đỉnh đầu Bùi Phụng, đao mang lạnh như băng trong nháy mắt cắt ra da thịt trên trán hắn, điểm tanh hồng ở vết cát chảy ra, chậm rãi trượt về chóp mũi.
- Ah!! Đừng!
Hai vị đệ tử Phong Lôi Môn trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Bọn họ đều là người hầu bên cạnh Bùi Phụng, dựa theo môn quy, nếu Bùi Phụng chết, bọn họ trở về sẽ bị xử cực hình, sống không bằng chết a.
Bùi Phụng cả người cứng ngắc, thiếu chút nữa liền ngất đi.
Đám người Kim Dương Tông rụt cổ, thật muốn giết sao? Hôm nay gặp phải xui xẻo gì, đụng phải sát tinh như vậy!
Khúc Khuê chịu đựng đau nhức, ý bảo đệ tử xung quanh không nên vọng động, trước tiên xem tình huống rồi nói sau. Hắn thật sự sợ, vừa rồi ở trong liệt hỏa, nếu như không phải mình may mắn tránh được một quyền kia, hoặc là đã chết, hoặc là… người bị túm cổ giơ lên giữa không trung chính là hắn!
- Giải quyết như thế nào?
Tần Mệnh nắm chặt bá đao, chậm rãi nâng lên, cũng không đợi mọi người thở phào nhẹ nhõm, mũi đao nghiêng sang bên cạnh, rơi vào một vai khác của Bùi Phụng.
Bùi Phụng muốn điên rồi, không được, không được a.
- Ngài nói! Ngài nói phải làm gì! Tất cả đều nghe theo ngài! Hai vị đệ tử Phong Lôi Môn thét chói tai hô to, đừng cắt nữa, ngàn vạn lần đừng cắt nữa.
- Lưu lại hai cánh tay, để cho các ngươi nhớ lâu, Linh Yêu có chủ không thể chọc vào. Để lại hai chân và cho các ngươi biết rằng một số người, không thể gây ra.
- Hai tay và hai chân? Vậy thì còn lại gì nữa? Đây không phải là thành tàn tật rồi!
Một đệ tử Phong Lôi Môn nhảy dựng lên, thiếu chút nữa muốn mắng chửi, quá khi dễ người. Không phải chúng ta chỉ là làm con hổ của ngươi bị thương thôi sao? Hổ của ngươi giết nhiều người chúng ta như vậy, tính như thế nào?! Ai sẽ bồi thường cho chúng ta!
Một đệ tử Phong Lôi Môn khác vội vàng giữ chặt hắn lại, cố gắng nở nụ cười tươi:
- Lưu lại cánh tay với chân cho ngài cũng vô dụng, nếu không chúng ta đền tiền?
- Ngươi nhìn ta như thiếu tiền.
Tần Mệnh làm bộ muốn cắt xuống.
- Không không không không! Chúng ta có linh thảo có bảo dược, có rất nhiều thứ.
Đệ tử Phong Lôi Môn kia muốn khóc, ngươi buông tay trước đi, tiếp tục như vậy, thiếu môn chủ nhà chúng ta sẽ bị ngươi bóp chết, máu cũng sẽ chảy khô.
Bùi Phụng đã bắt đầu trợn trắng mắt, thân thể không còn căng thẳng nữa, mà là hơi co giật.
Đám người Khúc Khuê nuốt nước bọt, thiếu môn chủ Phong Lôi Môn nếu bị người ta bóp chết, Lưu Ly đảo còn không lật trời sao? Hòn đảo này tụ tập hơn vạn kẻ săn giết, một khi bị Phong Lôi Môn điều động với giá cao, ai có thể chịu đựng được? Người này thật ngoan độc hay là thật ngốc?
- Phong Lôi Phù! Có Phong Lôi Phù! Trên người Thiếu môn chủ có Phong Lôi Phù cao cấp nhất.
Một đệ tử Phong Lôi Môn bỗng nhiên nhớ tới.
- Phong Lôi Phù là cái gì?
- Chính là vũ khí có thể trong nháy mắt phóng thích lực lượng phong lôi, bí bảo độc nhất của Phong Lôi Môn chúng ta, cũng không bán ra bên ngoài. Phong Lôi Phù trên người Thiếu môn chủ là cao cấp nhất, có thể đả thương đến Địa Võ tam trọng thiên. Phong Lôi Phù là vũ khí độc môn của Phong Lôi Môn, nhưng số lượng có hạn, không thể tạo ra số lượng lớn, một là tài liệu trân quý hiếm có, hai là giá thành cao quá mức, hơn nữa mỗi lần tạo ra Phong Lôi Phù có mạnh có yếu, rất khó khống chế.
Phong Lôi Phù của bọn hắn đa số đều là bình thường, rất ít có cao cấp. Giống như loại phong lôi phù có thể đả thương được Địa Võ tam trọng thiên này, trên dưới Phong Lôi Môn không quá mười cái, một cái ở trên người thiếu môn chủ Bùi Phụng.
Đám người Khúc Khuê đều lộ ra thần sắc tham lam, có thể đả thương địa võ tam trọng thiên, cái khái niệm gì! Chẳng khác nào mang theo một tử sĩ có thể so với Địa Võ tam trọng thiên, tùy thời chuẩn bị cùng kẻ địch đồng quy vu tận a.
Tần Mệnh rốt cục cũng buông tay, từ trên người Bùi Phụng tìm ra ba tấm Phong Lôi Phù, hai tấm màu sắc ảm đạm, năng lượng yếu ớt, một tấm trong suốt, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy quang huy phong lôi chạy loạn.
- Rót năng lượng vào, rắc chút máu tươi, là có thể phóng thích.
Hai vị đệ tử Phong Lôi Môn thăm dò tiến lại gần, kéo Bùi Phụng đã nửa hôn mê trở về, thuận tiện cầm lấy cánh tay kia.
- Đi thôi, hôm khác gặp lại.
Tần Mệnh thu hồi Phong Lôi Phù.
- Hả? Ngài còn muốn gì nữa?
- Không phải ta muốn làm gì, là các ngươi muốn làm gì.
- Chúng ta?
Bọn hắn có chút mơ hồ, không ngừng lui về phía sau.
- Các ngươi không cam lòng, sẽ báo thù. Không phải sao?